23 giờ 58 phút, không có tin nhắn mới.
23 giờ 59 phút, cũng không có tin nhắn mới.
Đinh, 0 giờ 00 phút. Vẫn là không có tin nhắn mới.
0 giờ 01 phút.
0 giờ 02 phút.
0 giờ 11 phút.
Vẫn thế, điện thoại vẫn im lìm chẳng hiện lên một cái thông báo mới nào.
Cái bóng đen tức tối ném điện thoại cái bép.
Cái bóng đen đứng bật dậy đi ra khỏi phòng.
Cạch, rón rén, rón rén.
Cạch, bịch, bịch, bịch.
Cái bóng đen đứng bên giường, nhìn bé lợn đang ngủ ngon lành trong chăn mà lòng chán nản.
“Thay đổi rồi, chẳng quan tâm tẹo nào nữa.”
Cái cục thịt ba chỉ này mọi năm đều sẽ gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật vào lúc 0 giờ, thế mà năm nay lại ngủ mất rồi. Con gái đúng là dễ thay đổi quá mà.
Cái bóng đen bực dọc khom người xuống. Sau đó thì, bé lợn đang ngủ say bị bắt cóc mất rồi.
Cạch.
Vén chăn...
...
Sáng hôm sau.
Ánh nắng len lỏi qua chiếc rèm mỏng, Hạ Chi hé hờ mi mắt, cô bé lười biếng lăn tròn trên giường. Và rồi, bàn tay nhỏ bất ngờ đụng trúng một vật gì đó rất to lớn, nó cứng ngắt và không có lắm lông. Nó chắc chắn không phải thỏ bông cũng không phải Totoro của Hạ Chi. Cô bé giật mình quay mặt qua, ngay sau đó, đập vào mắt cô bé là ánh mắt của anh.
Khánh Minh chống cầm, hơi nghiêng người nhìn Hạ Chi, thấy người ta xoay qua còn bình thản đặt tay vòng qua lưng người ta mà ôm ôm nữa.
“Làm sao đấy?” Khánh Minh vô tư hỏi, ngỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365266/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.