Cộc, cộc, cộc.
“Anh, anh có trong đó không? Anh ngủ rồi hả?” Hạ Chi gọi vào bên trong phòng.
Vừa nãy cô bé soạn bài mà không thấy vở bài tập toán đâu nên đi tìm. Vì hôm qua có sang phòng anh học sau đó thì không đụng đến nữa nên Hạ Chi định sang hỏi thử.
Mãi đứng ngoài cửa mà không ai trả lời, Hạ Chi thầm nghĩ chắc là Khánh Minh đi ngủ rồi. Vậy là cô bé quyết định đẩy cửa bước vào luôn, vì để lấy tập mai còn đi học nữa, cô bé sợ nhất là giáo viên dạy toán, lỡ mà mai quên mất thì lại tiêu đời đấy.
“Anh, em vào đó nha.”
Cái mặt nhỏ đẩy cửa bước vào, đèn trong phòng hơi tối. Khánh Minh nằm trên giường bị cuốn sách ụp lên mặt.
Là đang đọc sách thì ngủ quên sao? Nhưng mà, anh bật đèn ngủ tối như thế mà anh có thể đọc sách được à?
Hạ Chi mãi đứng nghĩ ngợi rồi tự động lắc lắc đầu, tập trung chuyên môn đi tìm quyển tập của mình. Cô bé rón rén đi vòng qua bàn học, lục lọi mất một lúc cuối cùng mới tìm thấy đồ của mình. Cho đến khi quay lại mà cô bé vẫn thấy anh nằm im như thế, chân đã bước đến cửa lại thật sự không muốn đi.
“Ngủ như vậy không biết có ngạt thở không nữa.” Hạ Chi thầm thì.
Thế rồi, cô bé đi chậm đến bên giường, y hệt ăn trộm mà đưa tay cầm nhẹ lên quyển sách kéo ra cho anh. Đèn ngủ tối om, Hạ Chi không nhìn rõ mặt Khánh Minh. Chút anh sáng yếu ớt hắt sáng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365264/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.