“Em nhả nhả nhả ra mau, đau lắm đấy, Hạ Chi!!!”
Hạ Chi không cắn tay anh, cô bé rất nghe lời, cô bé ôm cổ anh rồi cứ thế cắn lên vai anh.
Hạ Chi cắn không mạnh như mấy lần trước, bởi vì lần này còn cách một lớp áo. Nhưng mà cô bé cắn rất dai, hai hàm răng dán chặt vào bờ vai “yếu ớt” của ai đó còn chắc hơn là keo dính chuột. Có người cố đẩy đầu cái cục bông nhỏ kia ra mãi mà chẳng được.
Khánh Minh đau đớn muốn thấu trời, cái vai này không biết sau này có dùng được không nữa?
Lát sau, Khánh Minh rít nhẹ một hơi, tay ôm vai, mặt thì nhăn nát: “Giờ về được chưa, em vừa lòng chưa hả?”
Vừa rồi, là sau khi được mài răng xong.
Cuối cùng, Hạ Chi cũng chịu để Khánh Minh cõng về. Chỉ là bây giờ cô bé cũng chẳng thèm nhìn đến mặt anh nữa.
Hạ Chi được Khánh Minh cõng đi xuống mấy tầng lầu. Lúc đi đến giữa sân trường, Hạ Chi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên mặt Khánh Minh nên thấy mủi lòng, lên tiếng hỏi:
“Anh mệt lắm sao?”
“Mệt chứ!” Khánh Minh lại giở giọng phàn nàn, “Em ăn gì mà nặng thế?”
“Vậy anh cho em xuống.”
Hạ Chi phụng phịu nói rồi giãy nảy đòi xuống, có người nhớ ra ai đó dễ “tổn thương” nên cố gắng níu kéo.
Khánh Minh cố tỏ ra là mình ổn, cười hề hề đáp:
“Nhưng mà, hình như cũng không nặng lắm.”
Cái điệu cười gì mà trông dở hơi hết sức.
Hạ Chi bực anh lắm nhưng cũng không quấy nữa, biết anh mệt nên thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365231/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.