Cạch.
Khánh Minh đẩy cửa bước vào, liếc nhìn sang Hạ Chi một cái, sắc mặt người nào đó tự dưng tái đi.
Hắn đi đến bên giường chỗ cô bé đang ngồi.
"Mặt em bị sao thế?"
"Mặt, mặt em bị làm sao?"
"Sao lại tái mét vậy, lại còn lấm la lấm lét như ăn trộm?"
"Em... có có bị gì đâu."
“Mà sao mặt em lại đỏ lên rồi?"
Khánh Minh lấy tay áp lên hai bên má Hạ Chi, gò má cô bé cứ nong nóng chẳng biết bị làm sao.
"Em bị sốt hả?" Ai đó bắt đầu lo lắng.
Thấy cục bông nhỏ có vẻ không được khỏe, Khánh Minh ngồi xuống giường xem xét, bàn tay ai đó hết sờ sờ mặt rồi lại sờ sờ bàn tay con gái nhà người ta.
Hạ Chi không bị sao cả. Chỉ là cô bé đang lo sợ về vụ cá cược kia thôi, Khánh Minh càng đến gần hai má cô bé càng nóng bừng, mặt cũng nóng, nghĩ đến kết cục ngày mai thật là đáng sợ.
"Đâu... đâu có đâu, em khỏe mà.”
Khánh Minh đưa tay ra sờ lên trán Hạ Chi.
"Cũng không nóng lắm nhỉ?
Có người tự nói một mình rồi lại đưa tay kéo kéo mặt ai đó, kiểm tra hai cái má bánh bao để xem xét độ đàn hồi, mà hai cái má cô bé cứ nóng bừng lên ấy.
Khánh Minh vốn là định sang phòng dạy gia sư cho Hạ Chi, bởi vì ngày hôm nay có lịch học, còn đang định trách móc ai đó vì dạo này hết sức quá quắc có lịch học mà cứ ở lỳ trong phòng, quyết không chịu sang tìm thầy học mà cứ để thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365205/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.