“Được thôi, vậy anh cũng không nhớ em nữa!!!” Khánh Minh tức giận đáp.
Khánh Minh cũng học theo ai đó khoanh tay trước ngực rồi quay ngoắt mặt đi.
Đúng là cái đồ trẻ con, không biết lãng mạn là cái gì cả.
Ai đó không níu kéo nữa, có người lại càng ức thêm. Hạ Chi tức lên, vừa nức nỡ vừa kể tội anh.
“Anh là cái đồ đáng ghét, em ở trên đây có một mình mà anh chẳng quan tâm gì đến em. Hôm em mới đến, anh chẳng thèm nhìn em lấy một cái rồi bỏ đi chơi đến tối. Cả ngày hôm ấy anh cũng chẳng nói với em lấy một lời, anh bảo em thay đổi mà trong khi anh còn thay đổi nhiều hơn cả em nữa. Anh nói nhớ em cũng chỉ nói xạo, ai mà tin, từ lúc anh chuyển nhà anh cũng có gọi cho em được mấy lần đâu, mà ở đó nói nhớ với chả không?"
Hạ Chi bắt đầu lôi luôn tội cũ ra nói, anh chuyển nhà hồi năm Hạ Chi học lớp 6, tận 3 năm trời. Đến cả lễ tết, hoặc nghỉ hè anh cũng bận học chẳng về thăm cô, mà người ta nói muốn thăm anh, anh cũng chẳng chịu, luôn bày đủ thứ lý do. Suốt mấy năm, cả hai cũng chỉ có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại, mà anh thì có đủ thứ chuyện để làm, bận học, bận thi, bận đi chơi với bạn, đủ thứ việc bận, tìm anh cũng khó khăn vô cùng.
Cô bé bức xúc lắm, quyết cãi nhau một trận rồi thì cạch mặt anh luôn.
Vậy là có người tự dưng cũng bức xúc không kém.
“Từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365190/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.