“Anh có... HÔN AI BAO GIỜ CHƯA?!” Hạ Chi nhắm tịt cả mắt, nói một hơi dài.
“Cái... cái gì? Hôn... hôn gì?”
Người nào đó có tật giật mình nên bắt đầu lắp bắp.
Không lẽ, chuyện hôm trước hắn hôn trộm bị bại lộ rồi sao? Nhưng nghĩ lại thì cái điệu bộ này có lẽ là không phải. Qua vài chục giây để định thần lại, Khánh Minh dần lấy lại khí thế “cường hào ác bá” như lúc đầu, hắn khẽ cúi đầu nhìn Hạ Chi chăm chú.
Nhưng mà cục bông nhỏ khơi màu xong thì lại im thin thít. Bởi vì anh ngập ngừng, hình như anh đang lo lắng, cô bé lại mất hết sức lực để hỏi.
Cảm xúc của ngày hôm đó lần nữa dâng trào. Nhỡ anh đáp có thì biết làm sao? Cô bé sợ sẽ lại đau lòng lần nữa.
“Sao tự dưng lại hỏi như vậy?”
“Không... không có gì đâu, em đùa thôi mà.
”
“Đùa? Không có ai khi không tự nhiên đùa như vậy cả. Nói thật hay là bị đánh đòn.”
Hạ Chi vẫn không đáp, cô bé dần trở nên lúng túng, có người lại càng thúc giục.
“Nói mau! Anh đếm đến ba, còn không nói thì em sẽ phải hối hận... 1... 2...”
“Thì... thì tại... TẠI EM NẰM MƠ THẤY ANH HÔN CÁI TÈO!" Hạ Chi buột miệng nói.
(Chú thích trong sự hoảng loạn của tác giả: Cái Tèo là bé cún Becgie to to mà ngày nhỏ Hạ Chi và Khánh Minh hay chơi cùng.)
Khánh Minh nghe vậy bắt đầu cáu bẩn, mặt đen xì, hắn đưa tay nhéo má Hạ Chi.
“Em hết chuyện để mơ rồi hả?! Hết chuyện lại đi nằm mơ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365188/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.