"Hạ Chi này, con và Khánh Minh vẫn còn đang giận nhau sao?"
Mẹ Hà ôm Hạ Chi vào lòng rồi nhẹ nhàng thủ thỉ.
Lấy lý do là vì Hạ Chi sợ m.a, nhưng sự thật là mẹ Hà cũng muốn tìm cơ hội ở riêng với Hạ Chi để tâm sự với cô bé một tí, dù gì Hạ Chi cũng mới đến, không biết con gái nhà người ta ở đây có tốt không, có nhớ nhà hay không, với cả bà cũng muốn hỏi rõ chuyện về cái ngày hôm đó nữa.
"Dạ, không có đâu ạ."
Hạ Chi nói giọng buồn buồn.
"À, vậy sao?"
"Dạ, bình thường vẫn vậy thôi ạ.” Nói đến đây giọng cô bé bắt đầu nhỏ dần, “Vốn dĩ... anh cũng đâu có ưa gì con đâu mà."
Đã thân đâu mà giận với chả không, dù gì thì anh cũng đâu có để ý tới cô đâu chứ, anh thay đổi rồi.
Mẹ Hà nghe thế liền im lặng, một lúc sau, bà chậm rãi nói.
"Hạ Chi này, tính Khánh Minh nó hay cộc cằn nhưng không phải nó không quan tâm con đâu. Có phải là từ cái hôm hai đứa không về chung mà con với anh mới giận nhau đến giờ không?"
"Thật... thật ra cũng không hẳn đâu ạ, cũng tại... tại anh ghét con cho nên con mới muốn cách xa anh cho anh đỡ phiền thôi ạ."
Vậy mà đến lúc muốn cách xa thì anh lại cứ làm phiền cô mới khó hiểu chứ.
"Vậy... con nói thật cho cô biết tại sao ngày hôm ấy hai đứa không về chung đi."
Nghe lời bà hỏi, cô bé có phần sững sờ, hóa ra là bị lộ rồi. Có vẻ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365186/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.