"Nhớ ra chưa? Đây là phòng anh đấy, giường cũng là của anh, còn em làm gì ở đây?"
"Em làm gì ở đây?" Hạ Chi ôm đầu, ngơ ngác hỏi lại.
"Còn hỏi ngược lại anh à?" Khánh Minh đưa tay nhắm ngay cái má đầy đặn của Hạ Chi mà kéo ra, làm cô bé khó chịu nhăn hết cả mặt, lại nghe giọng người nào đó lần nữa chất vấn, "Anh là đang hỏi em đấy."
Hạ Chi bị đau đầu óc cũng dần bắt đầu hoạt động trở lại, cô bé xoa xoa mặt rồi ngẩng đầu giương hai mắt to tròn nhìn anh, nghĩ nghĩ, vài giây sau, như nhớ ra gì đó cô bé xóc chăn lên tìm kiếm. Sau đó nhanh chóng nở nụ cười ngô ngê, đưa cái vật kia đến trước mặt anh.
"À, em qua đây tìm anh để hỏi về cái này nè. Cô nói là anh mua tặng em hả?"
Bây giờ Khánh Minh mới biết là do mẹ làm, nhưng mà với cái tính tình của hắn, chắc chắn là không nhận.
"Không phải, mẹ lừa em thôi, anh cũng không có mua cho em."
Hạ Chi mặt mũi ỉu xìu: "Nhưng mà... cô đã nói, cô tìm thấy trong tủ của anh." Giọng cô bé nhỏ dần.
Khánh Minh không được tự nhiên mà ho nhẹ mấy tiếng: "Ừ thì, là của anh, nhưng anh không có mua cho em."
Hạ Chi nhìn xuống đôi dép của Khánh Minh ở dưới chân giường, cái đầu nhỏ lại cúi thấp thêm một chút, lòng thì tủi thân lắm vì cô bé biết hai vật này rõ là đồ đôi mà?
"Vậy anh... anh mua cho ai?"
Hạ Chi ức lắm, kể từ khi đến đây cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365171/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.