Tôi lại thất bại.
Mà hình như Úc Tử Kỳ bắt đầu đề phòng, dạo này không bước chân ra khỏi phủ.
Nhưng mà sư phụ dặn rồi, việc quân cơ không ngại nói dối.
Tôi quyết định đột nhập vào phủ của Úc Tử Kỳ lần nữa, nhất định hắn không thể ngờ là tôi lại tới đâu.
Màn đêm buông xuống.
Tôi mặc đồ đi đêm tìm khắp phủ, nhưng hôm nay lạ ghê, Úc Tử Kỳ không ở phòng hắn.
Tôi lật tung của phủ lên vẫn không tìm được, không biết làm sao đành ngồi chờ trong phòng hắn.
Phòng của Úc Tử Kỳ rất rộng, liếc qua là thấy hết.
Tôi rảnh quá hóa rồ, sờ bên này một tí, sờ bên kia một tí, lật quanh xem thử có giấu quyển truyện hài nào của Ổ Ẩm Ương không, lỡ tay đè trúng một chiếc bình gốm men xanh.
Mặt tường thình lình mở ra, để lộ một cánh cửa bí mật, vừa đủ cho một người chui lọt.
Tôi sững sờ.
Không phải là Úc Tử Kỳ sợ tôi đến gi.ết hắn nên chui vào mật thất trốn đấy chứ?
Tôi quả quyết lách người đi vào.
Đập vào mắt tôi là hành lang tối tăm, tôi đi dọc theo lối đi đi thẳng về phía trước, lúc gặp đường rẽ thì cứ chọn theo trực giác.
Lạ nhỉ...
Giống như tôi từng tới đây vậy.
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết kéo tôi về thực tại.
Tôi vội vàng tìm chỗ nấp, lén lút nhìn về phía ấy, hóa ra đó là nhà lao ngầm.
Mấy chục sợi xích sắt trói chặt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-thich-khach-toi-am-sat-anh-di-ne/2985625/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.