Trên đường về, Úc Tử Kỳ bảo muốn dẫn tôi đến chỗ này, thế là cho tôi tớ về phủ trước.
Bọn tôi đi vòng tới một đoạn sườn núi, nhìn xuống sườn dốc. Sau cơn mưa đường đầy bùn nhão, có một chiếc xe ngựa bị sa lầy kẹt bánh xe trong bùn, không thể đi tiếp.
Tôi nhìn Úc Tử Kỳ: "Muốn tôi sang giúp họ hả?"
Xe bên ấy có người thò đầu ra, dặn dò tùy tùng vài câu, tùy tùng vội vàng chạy đi tìm người giúp.
Người mới thò đầu ra kia cũng có dự tiệc hồi nãy, hình như là một ông Ngự sử.
Úc Tử Kỳ che dù, mà mưa thì trắng trời, nên tôi không thấy rõ vẻ mặt hắn.
Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: "Sang gi.ế.t hắn."
Tôi vẫn đứng im tại chỗ.
Úc Tử Kỳ quay đầu nhìn tôi: "Không muốn à?"
Tôi gật đầu: "Tôi là s.át thủ..."
Tôi nheo mắt nhìn hắn.
"Có tiền mới gi.ế.t người."
Sư phụ vẫn dặn, làm sát thủ không được nhận mấy mối lỗ vốn, phải học Đại sư tỷ. Sau này nghe nói Đại sư tỷ ham tiền bán mình luôn.
Thế là sư phụ không nhắc tới chuyện đó nữa.
Tôi đẹp nhưng đâu có ng.u.
Gi.ế.t người, là phải có tiền mới được.
Úc Tử Kỳ: "Cứ báo giá thoải mái."
"Vậy được."
Tôi lặng im không một tiếng động xuyên màn mưa, chớp mắt đã chui vào xe ngựa Ngự sử.
Một tiếng hét vang lên.
Cả người tôi đầy má.u, bước xuống xe ngựa.
Ở phía xa, gương mặt Úc Tử Kỳ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-thich-khach-toi-am-sat-anh-di-ne/2985620/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.