11.
Ta mới không quan tâm tên trọc đầu nói gì ấy.
Ta vui vẻ phấn khích chạy ra chổ hồ cá, ngắm hình ảnh phản chiếu mình ở trong nước, quả nhiên không có gì khác biệt so với bức chân dung.
Ngoại trừ đôi mắt con ngươi màu đen thay vì là màu xanh lam.
Ta cũng không biết vì sao mình lại hóa hình nữa, nhưng có thể đoán được, do truyền thừa vẫn chưa hoàn chỉnh, nên sau khi hóa hình vẫn chưa có đôi mắt xanh lam tượng trưng cho thân phận của Long tộc.
Có điều, ta khá là thích dáng vẻ hiện tại của mình.
Hoàn mỹ tránh được những đặc điểm mà Hách Á không thích.
12.
Một ngày mới lại bắt đầu với một cố gắng mới.
Ta đi tìm Hách Á, ngập ngừng nói: “Hách Á Hách Á, ta là Long Ngao Ngao, hôm nay chàng có nhớ ra ta không?”
Ta rất vui mừng, hôm nay hắn không quên ta nữa.
“Chàng nhìn xem, mắt xanh của ta, da xanh của ta, và cả sừng rồng trên đầu đều không có, hiện tại chàng có thể thích ta rồi.”
Để thể hiện sự chân thành của mình, ta đã lấy ra một khế thư khai thác mỏ vàng khác: “Đây là sinh lễ hôm nay, tặng chàng.”
Vốn tưởng rằng lần này đã mười phần chắc chín rồi, Hách Á chắc cũng không tìm được lý do nào khác để từ chối, nhưng không ngờ người đổ vỡ lại chính là mình.
Ngay khi nói xong những lời đó, cơ thể của ta cũng dần teo nhỏ và biến trở lại thành một bé rồng.
Ta sững sờ trong giây lát, sau đó khóc như một tiểu phiến tử nặng hai trăm cân: “Hu hu hu, biến trở về rồi, chàng lại sẽ không thích ta nữa.”
Hách Á rõ ràng cũng không ngờ được.
Hắn sững người một lúc rồi nhấc bổng ta ra khỏi chiếc váy bồng bềnh, ôm ta vào lòng và lau nước mắt cho ta.
Rõ ràng động tác rất dịu dàng, nhưng cứ khăn khăn trưng ra bộ mặt không hài lòng dọa ta: “Đừng khóc nữa.”
Khí thế mạnh mẽ của hắn dọa ta run sợ, trong lòng ta cảm thấy buồn hơn.
Một thiểm rồng, cũng còn có chút tôn nghiêm.
Ta cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của hắn, run rẩy chỉ móng vuốt của mình vào mặt hắn tố cáo.
“Làm gì mà dọa ta vậy, chàng không thích ta, ta đi là được chứ gì. Bây giờ ta sẽ quay về đại lao, sẽ không ở đây chọc giận chàng nữa.”
“Ta đi đây, tuyệt đối đừng giữ ta lại.”
Một giây, hai giây, ba...
“Đợi đã.” – Hách Á cuối cùng cũng lên tiếng. “Cô bỏ quên cái túi nhỏ của mình lại rồi này.”
Ta: “.......” Thật đúng là...
Ta khoác chiếc túi nhỏ lên vai lùi lại: “Hừ, lần này ta đi thật đấy.”
Ta bước mười bước, ra khỏi cửa cung điện, nhưng sau lưng ta vẫn không có tiếng động.
Nam nhân xấu xa nhẫn tâm.
Xem ra lấy tiến làm lùi cũng không hiệu quả, được rồi, ngày mai ta sẽ quay lại, ta...
Đi được nửa chừng, ta bỗng nhiên thấy mình lơ lửng giữa không trung.
Hách Á không biết từ khi nào đã đi ở phía sau, chỉ dùng một tay để nhấc bổng ta lên.
Hắn không đếm xỉa tới chọc vào chiếc sừng rồng của ta, lười biếng cười một cái: “Không về Đảo Rồng mà quay về đại lao, cô thật là có tiền đồ.”
Ôi mẹ ơi, hắn cười lên trông đẹp trai quá.
13.
Ta biết mà, không ai có thể “say no” với một bé rồng xinh đẹp khả ái bất khả chiến bại.
Nhìn xem chổ ở của ta bây giờ đi, một chiếc phòng ngủ rộng lớn lộng lẫy xa hoa.
Nhìn xem ba bữa ăn của ta bây giờ đi, giống như một bữa tiệc thịnh soạn.
Nhìn vào bộ quần áo trên người của ta đi, một chiếc áo choàng nhỏ và chiếc váy bằng tơ lụa.
Đây là cái gì ấy nhỉ? Là tình cảm không nói nên lời của Hách Á dành cho ta, nhưng tình yêu thể hiện ở khắp mọi nơi.
Hê hê, nam nhân chơi trò lạc mềm buộc chặt, ngươi đã thành công chiếm lấy tình cảm của ta.
Khắc Lý trọc đầu tạm thời làm người hầu bên cạnh ta: “Hmmm...”
“Ngươi có biết nói không, trọc đầu.”
“Tất cả những sự cung phụng này là cô đã dùng mười mỏ vàng để đổi lấy, xin đừng có vấy bẩn sự trong sạch của Bệ Hạ.”
Cứ nghĩ đến việc Ma Vương Bệ Hạ anh minh uy vũ bị con rồng nhỏ này quấn lấy mỗi ngày, Khắc Lý cảm thấy tức giận bất bình: “Suốt ngày cứ sơ hở là dùng mỏ vàng ra làm của hồi môn, giàu có đúng là tốt thật đấy!”
Ta ồ dài lên một tiếng: “Rõ rồi, tên hói đầu nghèo túng vô lễ.”
Khắc Lý: “.....”
14.
Thành công chọc giận Khắc Lý. Nhân lúc vẫn chưa đến 12 giờ trưa một chút, ta vội vàng đi tắm rửa chải chuốc, định sẽ mỗi ngày lượn lờ trước mặt Hách Á cố gắng tạo cảm giác tồn lại.
Ta suy nghĩ, chắc là tổ tiên vĩ đại của Long Tộc nhìn thấy cô bé lọ lem, cảm thấy con cháu của mình là ta còn phải theo đuổi chồng dài dài, cho nên mới ban cho ta năng lực tạm thời hóa thành hình người.
Cứ mỗi ngày, từ bây giờ cho đến giữa trưa là thời gian mà ta có thể hóa thành hình người, khoảng thời gian còn lại sẽ ở dạng nguyên hình.
Không thể không nói, tổ tiên của ta đúng là cân nhắc kỹ lưỡng, ban ngày và ban đêm cho ta cơ hội hóa hình.
15.
Ta thật sự nghi ngờ, Áo Tư Cổ mà Hách Á cai trị một ngày nào đó sẽ bị Ma Tộc san bằng.
Thử hỏi người cai trị một ngày có 24 giờ, đã dành hẳn 20 giờ để ngủ, 3 giờ để đi lang thang khắp nơi, 1 giờ để ngây người ra.
Một quốc gia như vậy có tương lai không? Rõ ràng là không có.
Cho nên, hắn về ở rể nhà ta để ta nuôi là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Hách Á vẫn đang trong tư thế nhắm mắt dưỡng thần, ta đến bên cạnh chọc chọc hắn: “Đừng ngủ nữa, dậy đi.”
Không có động tĩnh, thật sự ngủ say rồi.
Ta vui mừng, đây quả thực là cơ hội tốt để gạo nấu thành cơm.
Công Chúa Lão Nương của ta nói, gặp được người mình thích thì phải nên hạ thủ càng sớm càng tốt.
Mặc dù kết khế ước cùng bạn đời sau khi trở về Đảo Rồng tuyên thệ trước tượng của Thủy Tổ mới có thể hoàn thành, nhưng khế văn có thể âm thầm vẽ được.
Đánh dấu trước thì có nghĩa đây là người của Bổn Long rồi.
Ta nhìn chằm chằm Hách Á, tìm một chổ thích hợp để vẽ khế văn lên người của hắn.
Bởi vì tư thế chống khủy tay và hơi cúi gập người, chiếc áo choàng đen nguyên bản theo phong cách nửa kín nửa hở của Hách Á đã biến thành kiểu áo chữ V khoét sâu, để lộ một mảnh xương quai xanh nhỏ nhắn cùng khuôn ngực trắng nõn vạm vỡ.
Ta chảy cả nước dãi, hay là vẽ ở đây nhỉ.
Nói là làm, ta cúi xuống cắn đầu ngón tay của mình, m/á/u rồng đỏ tươi chảy ra.
Khế văn bạn đời của Long Tộc phương pháp vẽ là giống nhau, sự khác biệt chính là m/á/u của mỗi con rồng.
Nhưng khi ta chạm vào Hách Á, m/á/u ở đầu ngón tay của ta ngay lập tức bị hấp thu, cùng lúc đó, xuất hiện tia sáng xanh lóe lên ngay dưới xương quai xanh của Hách Á, một đường hoa văn phức tạp thần bí tỏa sáng rực rỡ.