Tin tức trên mạng biến động rất nhanh, Phùng Tử Thạch ở trên hot search được vài ngày thì cũng bị tin tức mới nổ ra đẩy xuống, nói là công ty giải trí của cậu gã bị khởi tố, mà tập đoàn nhà họ Phùng cũng bị điều tra do một sổ sách của một vài dự án có vấn đề.
[Nhà đó bị tra thì vui thật, nhưng mà lần này chính phủ ra tay nhanh thế.]
[Tôi có bạn ở trong ngành, nói là cả cái nhà đó bị tẩy chay, nghe bảo là đắc tội với người ta.]
[Nhà họ Phùng to lắm á! Vãi chưởng thật, hôm bữa tui còn nghĩ sao mà đẩy ngã được.]
Hai thông tin cùng lên sóng, dân mạng phấn khởi khen hay, đồng thời cũng đánh hơi được mùi.
Tập đoàn Trần Thị, Túc Lê đến văn phòng của Trần Kinh Hạc, thấy cả căn phòng rộng lớn khiến cậu dừng bước. Trần Kinh Hạc tạm dừng cuộc nói chuyện với cấp dưới, bảo những người khác ra ngoài hết, chỉ còn lại người nhà.
Trần Kinh Hạc hỏi: "Thanh Phong không tới à? Tôi định buổi trưa dẫn mọi người sang nhà hàng bên kia ăn cơm, đặt bàn hết rồi."
"Minh Minh đang ngủ." Túc Lê nhìn chằm chằm giá sách trong phòng, sau đó quay đi quan sát những thứ khác.
Trần Kinh Hạc bắt đầu giới thiệu cho Túc Lê mọi thứ ở đây, giới thiệu cả các mảng mà tập đoàn đang tham dự, đến cuối còn chốt một câu: "Về sau Phượng Hoàng đại nhân tốt nghiệp là có thể tới tập đoàn rồi, những thứ này ngài phải học dần đi..."
Túc Lê vốn đang nghe rất chăm chú, càng nghe càng thấy không đúng lắm: "Nghĩa là sao?"
Trần Kinh Hạc ho mấy tiếng: "Ngài phải học thì về sau mới có thể tiếp quản tập đoàn."
Túc Lê: "Anh lại lừa ta, anh biết ta ghét nhất mấy thứ này."
Trần Kinh Hạc nỗ lực cứu vãn: "Thật ra nó không còn nhàm chán như hồi trước đâu... Bây giờ yêu cầu nhiều kĩ thuật hơn, theo một nghĩa khác thì nó là khiêu chiến mới cho ngài đó."
Túc Lê không hề có hứng thú với mấy cái này, Trần Kinh Hạc khuyên mãi không có kết quả cũng đành thôi. Y chợt nhớ ra một chuyện.
Hai người vừa hay đang đứng ở bàn làm việc, Trần Kinh Hạc bèn mở ngăn kéo lấy một tệp tài liệu: "Đúng rồi, lần trước ngài bảo tôi tra chuyện Phượng Hoàng Niết Bàn. Lần này tôi góp nhặt một phần dã sử, đúng là mỗi thời kì chỉ có duy nhất một Phượng Hoàng, mà sau khi ngài độ kiếp thất bại thì từ đó đến nay không xuất hiện Phượng Hoàng nào khác."
Nói cách khác, Phượng Hoàng đời trước là cậu, Phượng Hoàng nhiệm kỳ này cũng là cậu đầu thai.
Kết hợp với những kí ức vụn vặn trong mơ, trong lòng Túc Lê đã có đáp án.
"Còn đây là tư liệu về rồng." Trần Kinh Hạc nói tiếp: "Ghi chép về rồng còn ít hơn cả Phượng Hoàng. Phượng Hoàng chí ít còn có lời đồn dân gian về Niết Bàn, nhưng rồng là đại yêu trong truyền thuyết. Thời kỳ Thượng Cổ đã không có sự tồn tại của rồng rồi, lúc ấy tìm xương rồng cũng là tôi lần theo lời đồn, lại thêm có bản đồ bí cảnh mà ngài vẽ làm manh mối, không khó khăn lắm. Nhưng giờ nghĩ lại, năm đó tìm được xương rồng đúng là một chuyện cực kì may mắn."
Thời kỳ Thượng Cổ có rất nhiều Yêu tộc dùng rồng làm tên, mấy tên tiểu tướng tạp binh như Giao Long* cũng dám giả mạo Chân Long. Đến mức mà hễ nhắc tới Đại Long là Yêu tộc có thể liệt kê ra vô số, nhưng tin tức về Chân Long thì chỉ có trong truyền thuyết. Tương truyền Chân Long toàn thân đen như mực, sở hữu đôi mắt vàng có thể nhìn xuyên qua vạn vật trong đất trời, sống ở trong mây, long uy che chở vạn dân.
*Bên Trung thì đây là một giống rồng sống ở vực sâu, có khả năng gọi gió gây mưa. Bên Việt mình thì nó là con thuồng luồng, một loại quái ăn thịt người sống ở biển có hình dạng như một con rắn khổng lồ.
Trần Kinh Hạc nói tiếp: "Từ xa xưa, trước thời kì Thượng Cổ rất lâu, khi đó đất trời mới thành hình còn hỗn độn, vạn vật cũng mới bắt đầu sinh sôi, Chân Long đã tồn tại. Nhưng có một ngày Chân Long bỗng biến mất, long uy trong thiên địa cũng biến mất, trong mây không còn thấy hắc long bay lượn. Cái này khiến tôi nghĩ đến một chuyện, đây cũng là tôi đọc được trong dã sử. Nghe nói thời kì Hỗn Độn ban sơ đó từng có sự kiện vạn yêu độ kiếp, nên tôi đoán nguyên nhân Chân Long biến mất là vì hắn đã độ kiếp thành công, phi thăng lên Thiên giới."
"Không." Túc Lê liếc nhìn Ly Huyền Thính ở bên giá sách đằng kia: "Nếu Chân Long độ kiếp phi thăng, vậy xương rồng chúng ta tìm được trong bí cảnh là gì?"
Trần Kinh Hạc do dự: "Xương của Giao Long chăng?"
"Không." Túc Lê dám khẳng định đó không phải là xương của rồng bình thường.
Trần Kinh Hạc nhạy bén nhận ra sắc mặt Túc Lê thay đổi, bèn hỏi: "Phượng Hoàng đại nhân, ngài còn chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?"
Túc Lê: "Anh điều tra tiếp đi, có tin tức gì nói lại cho ta."
Cậu và Trần Kinh Hạc bàn chuyện xong đi tới chỗ Ly Huyền Thính, thấy hắn đang đọc một cuốn sách liên quan tới tài chính, cái này là lấy từ giá sách của Trần Kinh Hạc.
Túc Lê vừa nghĩ ban nãy Kinh Hạc dám lợi dụng cậu không hiểu gì để lừa cậu tới quản lý công ty cho y, lập tức mất hứng thú với sách trong tay Ly Huyền Thính.
Ly Huyền Thính thấy bọn họ đi tới thì hỏi: "Nói chuyện gì thế?"
"Không có gì, lần trước ta nhờ Kinh Hạc điều tra thông tin về Niết Bàn." Túc Lê liếc nhìn cuốn sách kia: "Hay không?"
Túc Lê do dự, cuối cùng vẫn ngồi xuống đọc cùng hắn.
Trần Kinh Hạc thấy thế vội nói: "Sách này nằm trong hệ liệt, nếu Huyền Thính thích thì để lát ta bảo người chuyển một bộ tới cho cậu."
Nói xong y nháy mắt với Huyền Thính, kêu học mấy thứ này sẽ dễ kích thích tâm lý phản nghịch của Phượng Hoàng đại nhân, nhưng có lẽ y có thể đường vòng cứu quốc, ra tay từ bên phía Ly Huyền Thính.
Người ở trong phòng làm việc đọc sách, đám quản lý cấp cao ở ngoài không rõ chuyện gì đã bắt đầu đoán thánh ý. Tập đoàn Trần Thị có được quy mô như ngày hôm này hoàn toàn là nhờ Trần Kinh Hạc. Y trông trẻ vậy thôi chứ đã hơn ba mươi, không vợ không con, cả một tập đoàn đồ sộ do mình y độc quyền.
Chuyện trong hộ khẩu của y có thêm một người đã bí mật lan truyền trong công ty, ai cũng tò mò bé Thái Tử mới vào hộ khẩu của tổng giám đốc là ai. Mà cái này cũng có ảnh hưởng rất lớn với lựa chọn và quyết sách của các quản lý cấp cao.
"Là bé Thái Tử thật hả? Là cậu bé lớn hơn hay là?"
"Không thể nào, em bé nhỏ xíu kia là con trai của Túc Dư Đường mà đúng không? Chẳng lẽ giám đốc Trần là họ hàng với nhà họ Túc?"
Người ngoài cửa khe khẽ bàn luận, một lúc sau thấy Trần Kinh Hạc dẫn người từ trong văn phòng ra, đưa họ đi dạo một vòng khu làm việc rồi mới rời khỏi. Lần này càng thêm khẳng định lời đồn có Thái Tử. Trần Kinh Hạc đã bao giờ săn sóc như thế, dù là các sếp tổng của những tập đoàn lớn sang cũng không thấy giám đốc của họ tận tâm tận lực như vậy.
Mấy cha con chơi ở thành phố G nửa tháng mới về, cả nhà về được mấy ngày lại chuẩn bị ăn Tết. Mẹ Túc xin nghỉ về nhà đón Tết, tính thêm Trần Kinh Hạc và Phong Yêu, cả nhà hân hoan đón năm mới. Năm mới vừa bắt đầu, <Đêm Tận> tung trailer, cũng thông báo sẽ công chiếu vào ngày 1/5. Thị trường phim kì ảo hiện đại có tốt có xấu, nhưng bộ phim này của Túc Dư Đường có sự đầu tư lớn nhất từ trước tới giờ, còn được quay và biên tập rất lâu mới tung ra thị trường, trailer vừa lên đã khiến mạng xã hội dậy sóng.
Trong trailer, một bóng hình màu đỏ và cảnh đặc tả đôi mắt khiến rất nhiều fan lọt hố tại chỗ.
[Aaaaaaaaaaaa bé sao nhí nào đây, sao tui không có ấn tượng gì hết vậy.]
[AAAAAAAAAAAAAA đây là Tiểu Thiếu Chủ yêu quái mà biên kịch cố ý thêm cảnh quay cũng phải quay cho bằng được đúng không! Mê quá!]
[Gửi mấy lầu trên, đây là Túc Lê, con trai của nữ thần Túc Dư Đường, bạn bé này hình như mới 4 tuổi thôi.]
Trailer lên được một thời gian, chẳng mấy đã tới ngày 1/5. Tiến trình học tập của Túc Lê tăng mạnh trong nửa năm qua, gần như đã học hết tri thức cấp 2, hiện đang ở giai đoạn củng cố. Nửa năm này cũng có rất nhiều thay đổi. Mạch Mạch vẫn ở trường mẫu giáo, tòa chung cư Trần Kinh Hạc đầu tư ở trên trấn đã xây được một nửa, nghe nói Phương Thủ Ý hỏi mua một căn, giờ hai cha con đang thuê tạm nhà ở gần gia đình họ.
Lần đầu tiên Mạch Mạch tới nhà họ Túc bị lạc, đi một vòng lớn mới tìm được. Thằng bé cực kì yêu mến kiếm thuật, Phương Thủ Ý còn đẽo cho con trai một thanh kiếm gỗ nhỏ phù hợp với hình thể. Chu trình thường là nó học kiếm với cha xong sẽ chạy tới chỗ Túc Lê học tiếp.
Phương Thủ Ý rất chú ý Túc Lê, bắt đầu để ý từ cái lần kiếm thuật của hắn bị đứa nhỏ này bắt bài. Về sau nghe nói thằng bé am hiểu kiếm pháp thì lại càng tò mò.
Hắn đã từng nghe mấy người bạn trong giới tu đạo nói Túc Lê là phản tổ, kế thừa thiên phú cực cao. Tài năng của thằng bé ở mặt trận pháp là không thể đo lường, <Phân tích trận pháp Thượng Cổ> đã giúp vô số trận tu giải quyết vấn đề bình cảnh, hiện giờ địa vị của cậu bé này trong giới trận tu còn vượt xa mấy lão tiền bối. Rất nhiều người đi cửa sau, nhờ vả quan hệ để được tới trường mẫu giáo hỏi về trận pháp.
Ban đầu Phương Thủ Ý cứ thắc mắc mãi, cho tới một lần sang nhà họ Túc chơi thấy Túc Lê dạy con mình học kiếm, hỏi Túc Thanh Phong mới biết ngọn nguồn. Hóa ra Túc Lê hiểu kiếm trận, lại được người nhà dạy yêu pháp cho nên cực kì thích kiếm pháp. Trước kia hắn không biết phải làm gì để báo đáp nhà họ Túc, biết Túc Lê thích học kiếm thì chăm chỉ tới chơi hơn hẳn, thỉnh thoảng sẽ mang điển tịch kiếm thuật đến, đôi khi còn sẽ dạy kiếm cho cả hai bé con.
Người khổ nhất không ai qua được Túc Lê, nhất là khi Phương Thủ Ý rất nghiêm túc dạy cậu các kĩ năng cơ bản của kiếm đạo. Túc Lê không thể nói thẳng mấy thứ này cậu đã thuộc tới nỗi khắc vào bản năng, mỗi lần Phương Thủ Ý đến, cậu chỉ đành mượn cớ trốn về phòng học tập.
Vì thế Phương Thủ Ý còn tới nói chuyện với ba Túc, cố tình nhắc về Thương Trọng Vĩnh*, để ba Túc chú ý việc học của con.
*Thương Trọng Vĩnh là tác phẩm của nhà văn Vương An Thạch, một chính trị gia thời Bắc Tống. Kể về nhân vật Thương Trọng Vĩnh trời sinh thông minh nhưng không chịu khó học tập nên về sau trở nên mờ nhạt trong biển người. Câu truyện là để nhắc nhở dù có tài năng đến mấy nhưng không chịu khó trau dồi thì cũng không có kết quả tốt.
Ba Túc qua loa ừ ừ, quay đầu vẫn chiều con nhà mình. Hắn không can thiệp chuyện Phương Thủ Ý dạy kiếm thuật cho Túc Lê cũng là vì con, lỡ về sau kiếm pháp của bé bé bại lộ thì còn có Phương Thủ Ý làm lá chắn.
Mồng một tháng năm tiến tới, buổi công chiếu đầu tiên của <Đêm Tận>.
Từ mấy ngày trước ba Túc đã hớn hở phát vé khắp nơi, đồng nghiệp trong trường, người quen hay gặp trong công viên, Yêu tộc... Ai cũng nhận được vé xem phim, hắn kêu là phim của con trai và vợ, hi vọng họ tới ủng hộ.
Tin tức này không chỉ lan truyền trong Yêu tộc mà còn truyền tới cả Liên Minh Đạo Tu của Nhân tộc. Liên Minh Trận Tu là fan cuồng số 1 của Túc Lê, từ khi có trailer của <Đêm Tận> đã hết mình ủng hộ thần tượng. Các tu sĩ thuộc các ngành nghề trổ hết tài năng, có người viết fanfic để thu hút thêm fan, có người biên tập lại video, ai nấy đều hồ hởi lên mạng quảng cáo cho thần tượng. Đoàn làm phim <Đêm Tận> đã chuẩn bị tiền để PR, không ngờ mới đăng trailer đã có cả đống người giúp họ tuyên truyền, đến cả đội ngũ marketing cũng ngơ ngơ ngác ngác không hiểu mình đạp trúng thị trường chỗ nào.
Trên mạng náo nhiệt tuyên truyền, ba Túc dẫn bạn bè họ hàng đi dự buổi ra mắt phim.
Buổi ra mắt được tổ chức ở thành phố S. Túc Lê từng xem phim, nhưng trong nhà có phòng chiếu nên đây là lần đầu tiên cậu được ra ngoài rạp, nhất là còn xem phim mình đóng, khiến cậu không khỏi có chút chờ mong, lại có chút thấp thỏm. Một đoàn người ngồi kín hai hàng ghế, Trần Kinh Hạc vừa xuống máy bay, âu phục giày da ngồi giữa một dàn người rất là xuất chúng. Buổi ra mắt còn có người khác tới xem, ai cũng dán mắt vào y.
Nhóm người này quá nổi bật, trai xinh gái đẹp còn có mấy em bé siêu đáng yêu, muốn kín đáo cũng không được.
Có mấy fan tiến lên muốn xin chữ kí, cuối cùng bị bảo vệ chặn lại mới chịu thôi.
Phim nhanh chóng bắt đầu, Túc Dư Đường là nữ chính nên thế giới trong phim được triển khai dưới góc nhìn của chị. Trên màn hình là lửa cháy hừng hực, Thiếu Chủ yêu tộc bé nhỏ dẫn theo thuộc hạ trốn ra khỏi núi. Cậu đứng ở sườn núi ngửa đầu nhìn cố hương, đôi mắt tĩnh lặng như ẩn chứa bao cảm xúc khó tả. Rõ ràng là một đứa bé, lại khiến người xem thấy được một sự kiên cường khác hẳn với cơ thể nhỏ bé đó.
Cậu che chở tộc nhân trốn thoát khỏi sự lùng bắt của con người, từ cao quý cho tới chật vật. Rồi tới cuối, cậu dẫn theo những tộc nhân còn sống sót trốn trong khe núi. Lúc này trên cơ thể bé nhỏ đã có vài vết thương đẫm máu, áo bào quý giá cũng có vết kiếm chém.
"Thiếu chủ, ngài mau chạy đi, đừng quan tâm tới chúng tôi nữa."
"Anh nói sai rồi." Đứa trẻ mặc áo đỏ xé tay áo, băng bó vết thương ở bắp chân, lau vết máu trên mặt.
Tộc nhân nức nở: "Thiếu chủ!"
"Nếu anh còn gọi ta là thiếu chủ, vậy hãy nghe mệnh lệnh cuối cùng của ta." Thiếu chủ nhỏ bé tiến lên phía trước, không quay đầu lại: "Hãy dẫn những người khác chạy trốn, đi được bao xa thì cứ đi, đừng quay lại."
Túc Lê nhìn hình ảnh phim đã qua xử lý, rất ngạc nhiên. Lúc diễn thật ra cậu không nghĩ nhiều như vậy, nhưng lên màn ảnh thì hiệu quả lại rất hào hùng bi tráng. Khi ấy cậu chỉ là đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác, diễn tả cảm xúc nên có. Kết cục là cậu chết, cậy nhờ nữ chính chăm sóc tộc nhân của mình rồi nhắm mắt.
Túc Lê chú ý tới kĩ thuật diễn của mẹ Túc hơn, phát hiện mình rất hay bị mẹ cuốn vào cảm xúc. So với nhân vật mà cậu diễn, cậu cảm nhận được cảm xúc nhân vật của mẹ rõ hơn. Giây phút này, Túc Lê mới biết nghề diễn viên không hề đơn giản.
Phim kết thúc, đèn trong rạp sáng lên.
Cậu quay sang thấy cha mẹ đang lau nước mắt. Papa nắm chặt mấy tờ khăn giấy, mama thì duy trì sự chuyên nghiệp của diễn viên, nhưng hốc mắt cũng đỏ.
Quý Minh: "Cảm động chết mất, lúc em anh hi sinh em khóc bù lu bù loa luôn."
Bạch Quân cũng chân thành nói: "Diễn rất tốt, em trai ông có tài đó Túc Úc."
Anh cả nhà họ Túc - tự xưng chưa một bộ phim nào có thể khiến mình rơi nước mắt, im lặng rút khăn tay của Bạch Quân, lau nước mắt xong quay lại nhìn em trai ngồi ở hàng ghế sau, không nói gì.
Túc Minh là bình tĩnh nhất, xem xong hỏi ba mẹ: "Anh hai bị sao vậy ạ?"
Miệng hỏi vậy, tay đã với qua người mẹ bắt lấy Túc Lê.
Mọi người xem phim xong đều bùi ngùi, Túc Lê một tay bị Túc Minh với qua người mẹ nắm, tay kia từ giữa phim đã bị Huyền Thính nắm chặt. Cậu còn nghĩ Ly Huyền Thính thế mà lại sợ khi xem phim, thoải mái cho hắn nắm, hết phim còn an ủi hắn chỉ là phim thôi đừng sợ.
Ly Huyền Thính không nói gì, nhưng cái tay kia nắm mãi không chịu buông.
Kết thúc công chiếu, mọi người ra hậu trường chờ mẹ Túc làm vài việc. Phương Thủ Ý và Mạch Mạch cũng tìm tới. Mạch Mạch xem phim xong chỉ muốn bám lấy Túc Lê, nhưng mà người nhà họ Túc đông quá, nhiều lần chen vào đều không được.
Phương Thủ Ý dỗ dành con: "Chỉ là giả thôi, con xem Túc Lê vẫn khỏe mạnh kìa?"
Mạch Mạch nhìn Túc Lê, không nói gì.
"Bé bé diễn siêu quá, nhưng về sau chúng ta không diễn những vai này nữa nhé, papa già rồi không chịu nổi đâu." Ba Túc nói được một nửa lại thấy Trần Kinh Hạc đeo kính râm, rất bất ngờ: "Kinh Hạc tiên sinh?"
Trần Kinh Hạc: "Đèn sáng quá nên mắt hơi khó chịu."
Phong Yêu nghe ra sự khác thường trong giọng y, kinh ngạc nhìn Trần Kinh Hạc. Người kia lại chỉ bình thản đẩy kính như thể không có chuyện gì xảy ra.
Công chiếu đầu đã qua, trên mạng lại càng ầm ĩ, người được xem công chiếu nhao nhao lên mạng tra xem Túc Lê là ai. Bởi vì quá nhiều người kêu gào trên Weibo, phòng làm việc của Túc Dư Đường đành phải đăng kí tài khoản cho Túc Lê, nháy mắt thu hút rất nhiều fan theo dõi. Bộ phim này quá hot, không chỉ có quảng cáo của đoàn làm phim mà Weibo chính thức tập đoàn Trần Thị cao quý cũng thay đổi phong cách đứng đắn, mở bốc thăm trúng thưởng vé xem phim. Thậm chí còn có một đám blogger huyền học đi PR khắp nơi, đẩy sự tò mò của dân mạng lên đỉnh điểm.
Rất nhanh, phim chiếu toàn quốc, lần này fan tới xem càng đông. Trong ngày hôm đó đã có vô số người xem xong lên mạng biểu đạt cảm xúc, các nhà phê bình điện ảnh cũng cho điểm rất cao.
Một đoạn ngắn trong trailer và cảnh quay trong phim liên tục lan truyền trên mạng.
[Lúc Thiếu Chủ chết dưới đao của kẻ địch vì bảo vệ tộc nhân, tui khóc mù mắt luôn.]
[Lúc nữ thần báo thù cho Thiếu Chủ tui cũng khóc tè le, chi tiết này đúng là vẽ rồng chấm mắt, đẩy cảm xúc của nữ chính lên đỉnh cao.]
[Giờ tui lại nghĩ cũng may hồi đó biên kịch nhất quyết thêm cảnh này, nếu không có lẽ phim cũng không được đón nhận như thế.]
[Cái này khó diễn lắm, bé kia diễn được vậy là siêu lắm rồi, giỏi hơn nhiều ngôi sao đang lên bây giờ luôn ấy chứ.]
Fan mới nhảy hố nhao nhao tìm xem Túc Lê là ai, vừa tìm là bắt đầu khảo cổ các cảnh quay của em bé trong <Cục Cưng Đáng Yêu>. Trong <Cục Cưng>, Túc Lê vừa đáng yêu vừa ngây thơ, hoàn toàn khác với Tiểu Thiếu Chủ kiên cường đáng tin cậy trong phim, khiến fan không ngừng kêu gap moe, tiếp tục đào bới các hình ảnh thú vị khác.
Phòng làm việc của Túc Dư Đường bị call liên tục, rất nhiều đạo diễn muốn hợp tác với Túc Lê, đều bị mẹ Túc từ chối. Khi mà toàn thể dân mạng chờ mong bạn nhỏ tiếp tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, không ngờ lại chỉ chờ được hai tấm ảnh chụp của nữ thần. Một tấm là ảnh chụp chung vào buổi ra mắt, tấm còn lại là chụp một bàn thức ăn.
@Túc Dư Đường: Giỏi quá [hình ảnh] [hình ảnh]
Ban đầu dân mạng còn chẳng hiểu gì, về sau thông qua đoàn làm phim mới biết tấm ảnh chụp bàn cơm kia là tiệc mà Túc Lê đãi cả gia đình sau khi đóng máy. Bạn nhỏ dùng số tiền đầu tiên mình kiếm được mời cả nhà, tiêu sạch cả bao lì xì đạo diễn cho.
[Bé thiên sứ nào giữa nhân gian đâyyyyyy!!!!!]
[Tui bị kéo vào fandom, bạn nhỏ có những gì để cày thế?]
Fan bé Lê lập tức trồi lên quảng cáo, nhưng cũng chỉ lấy ra được <Đêm Tận>, <Cục Cưng Đáng Yêu> với một video ngắn quay trong buổi thi dương cầm, ngoài ra không có gì mới mẻ. Mà sau khi phim chiếu xong, Túc Dư Đường và Túc Lê đều mai danh ẩn tích, Weibo chỉ có bài đăng tuyên truyền ban đầu, không có lấy một bài đăng mới.
[Tui còn muốn xem em bé lớn lên mà.]
[Tốc độ mất tích này giống đợt <Cục Cưng Đáng Yêu> lắm nhé.]
[??? Không thể nào, tui mới làm fan mama được 1 tháng.]
[... Em thấy không phải là vấn đề tài nguyên đâu.]
Fan lâu năm quen rồi, thế là ra an ủi fan mới.
[Bình tĩnh bình tĩnh, tiểu biệt thắng tân hôn, chúng ta có thể chờ mong 3 năm sau.]
[Cũng không có gì to tát, biết đâu lần tới gặp lại fan mama có thể chuyển chức thành fan chị.]
[Có khi là fan bạn gái cũng chưa biết chừng, về sau Lê Lê chắc chắn là một anh siêu đẹp trai.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]