Chuyện Túc Dư Đường livestream nhanh chóng lan truyền, rất nhiều người nghe danh mà đến. Kết quả vào phòng phát sóng thấy Túc Lê đang vẽ tranh, bối cảnh là rừng rậm hồ nước với các phụ huynh vây quanh. Không những thế, mưa đạn còn chia ra làm hai phe, một phe cổ vũ bé con vẽ tranh, phe còn lại thì chìm trong sương mù ù ù cạc cạc.
[Hóa ra là vậy, lúc trước tôi nhìn khôn vị trận văn chẳng hiểu gì, hóa ra là giản lược đi, thế mà vẽ được trận pháp.]
[Đã học được!]
[Cho hỏi, đây là livestream cục cưng đúng không?]
[Xem bé cưng nhà tụi tôi vẽ tranh này, vẽ siêu đẹp!]
[Hay lắm, tôi xem livestream mà thấy toàn mấy bố bên huyền học sang, cứ tưởng mình vẫn còn trên Weibo chứ.]
[+1 tới để xem mấy em bé thôi.]
[Chê tranh của cục cưng nhà tôi không đẹp à?]
Đợi Túc Lê vẽ xong trận pháp thì đã nửa tiếng trôi qua. Cậu vứt nhánh cây đi, quay người nhìn mưa đạn, lại nghe được papa bảo: "Bé bé mệt chưa? Mình ăn sáng nhé."
Nghe tới ăn, linh mạch khô kiệt của Túc Lê lập tức thúc giục. Bé con trả máy tính bảng cho mẹ, chạy những bước lũn cũn về phía cha.
Stream cứ như vậy kết thúc.
Túc Dư Đường đóng stream, tổ chương trình cũng nhân cơ hội chia sẻ về, bao gồm cả giải thích mà bên phòng làm việc đưa ra. Dân mạng mới biết hóa ra hôm nay phát song trực tiếp là để chúc mừng sinh nhật hai bé cưng. Ban đầu tổ chương trình muốn quay phim ngắn để thứ Ba tung ra, về sau mới đổi thành livestream mừng sinh nhật.
Nguy cơ được khéo léo hóa giải, Chim Sơn Ca gọi tới cảm ơn rối rít, nói một hồi kích động quá còn bắt đầu thút thít. Thế là đã giải quyết xong rắc rối hôm Chủ Nhật. Cả gia đình vui vẻ tụ họp trong rừng tổ chức sinh nhật cho hai đứa nhỏ, mà trên mạng xã hội tới tối vẫn còn nhốn nháo vì vụ livestream. Hầu hết mọi người đều chúc mừng sinh nhật cặp song sinh, nhưng chúc phúc xong lại có một bộ phận tu sĩ tiếp tục thảo luận về chuyện trận pháp.
Trên diễn đàn chính thức của Liên Minh Tu Sĩ Nhân Tộc đang lan truyền video Túc Lê vẽ trận tụ linh cơ bản ---
[Quá đỉnh, sư thúc tôi xem hơn tháng cũng không hiểu, tôi xem một cái livestream hiểu luôn.]
[Đứa nhỏ này không đơn giản đâu. Đợt trước có đấng nào nói rồi thì phải? Con non nhà Thần Loan Điểu có thiên phú trận pháp? Tôi nhìn thế nào cũng thấy điêu!]
[Ầy, ông đừng có chuyện gì cũng kêu điêu, vụ này mấy cụ nhà tôi cũng nói á.]
[Lầu trên nói mau, chuyện gì vậy, sư huynh của tôi bị đả kích tới nỗi bế quan luôn rồi.]
[Truyền thừa của Yêu tộc khác với đạo tu Nhân tộc, nghe nói huyết mạch của cha mẹ có thể củng cố thiên phú cho con. Trước kia tôi không biết, vì vụ trận pháp nên đi nghe lỏm mấy cụ trong nhà nói chuyện mới biết. Thứ nhất, cha mẹ của đứa bé này là Túc Dư Đường và Túc Thanh Phong, là đại yêu lừng lẫy ngàn năm trước, là Thần Loan Điểu và Cửu Vĩ Thiên Miêu đó, là kiểu đại yêu đứng trên đỉnh xã hội trong Yêu tộc luôn.]
[Chỉ vì thế thôi á? Dù huyết mạch của cha mẹ có mạnh hơn nữa thì thằng bé cũng không thể tự dưng biết tự dưng học được nhiều thứ như vậy chứ?]
[Thế thì ông không biết rồi, nghe nói thằng bé đó là phản tổ! Biết Yêu tộc phản tổ là gì không? Là có truyền thừa siêu khủng đó. Những thuật pháp cổ đại bị thất truyền nhiều năm qua xuất hiện trở lại đều là nhờ có truyền thừa của Yêu tộc. Túc Lê chắc chắn là một yêu phản tổ!]
[Vãi chưởng, đỉnh vậy sao.]
[Thế tức là tụi mình có thể tới tìm thằng bé, nhờ nó dạy cho rồi?]
[Mày ngu hả, hai vị đại yêu họ Túc kia không phải dạng vừa đâu. Năm đó họ gây gió tanh mưa máu khéo các cụ nhà mày giờ nghe vẫn còn rén ấy. Tóm lại hai vị này tu vi cực cao thâm, mấy năm nay chịu rửa tay chậu vàng nên tu đạo giới mới không có tin tức gì. Nghe nói Liên Minh Đạo Tu gửi bái thiếp tới đều bị từ chối. Lại còn mơ được dạy, không chịu nhìn xem cha mẹ người ta ghê gớm tới mức nào.]
Trong lúc nhóm tu sĩ ầm ĩ tranh cãi, Bạch Nhất Niệm ở thành phố S đổi ca ở đạo quan xong về nhà nghỉ ngơi, rảnh rỗi lướt mạng lại thấy được quay màn hình livestream của Túc Dư Đường. Hắn xem đi xem lại, sau đó vội vàng chạy vào hét lên với ông lão đang luyện công trong sân: "Ông ơi, ông nhìn xem người này có phải là Bạch Quân không!"
-
Đủ loại lời đồn lan truyền, một nhóm tu sĩ tu vi cao thâm đang lo sốt vó vì lời đồn long uy phượng gáy đêm qua ở núi Tức Linh, giờ lại thêm cái video này, họ lập tức tập trung vào Túc Lê.
"Kinh Hạc tiên sinh chính là tộc trưởng tộc Huyền Hạc, nghe nói nửa năm qua thường xuyên chạy tới núi Tức Linh... Dị tượng tối qua có liên quan tới Phượng Hoàng?"
"Tôi hỏi Cục Quản Yêu rồi, bọn họ nói trên núi không có gì hết, chỉ là đồn đại linh tinh thôi."
"Hôm nay tôi được thấy tài nghệ trận pháp của con non nhà họ Túc, quả thực thâm hậu. Nếu thằng bé đó có truyền thừa của Yêu tộc, chúng ta cần phải tới bái phỏng càng sớm càng tốt. Tài năng này, mời thằng bé tới làm Khách Khanh* trưởng lão cũng ổn."
*Khách khanh là từ thời xưa dùng để chỉ những vị quan từ các nước khác tới nước sở tại làm việc. Nói đơn giản là mấy người làm trong đại sứ quán/lãnh sự quán Việt Nam ở nước ngoài ấy.
"Nhưng nhà họ Túc không nhận bái thiếp!"
Tu sĩ Nhân tộc càng nói càng sầu. Những ngày qua không phải họ không gửi bái thiếp, tất cả đều bị từ chối, tin tức về nhà họ Túc đều là tìm hiểu từ trên mạng. Đến mức mà trưởng bối trong tộc còn học được cách lên mạng cày chương trình, soi cho bằng hết mấy cái hình trông giống trận pháp, sao chép lại. Chỉ tiếc những "trận pháp" đó là bản giản lược, ví dụ như trận tụ linh hôm nay, không nghe giải thích thì không biết được quá trình bày trận.
"Tôi nghe nói mấy lão già kia khởi hành tới núi Tức Linh rồi...?"
"Cái gì? Sao tôi không biết?"
"Bà không biết á? Người nhanh nhất là Bạch Dương chân nhân. Ông ta đóng đô ở núi Tức Linh từ mấy tháng trước, Tam Nguyên Quan còn tới bàn chuyện hợp tác với thôn bên đó, muốn mở chi nhánh luôn kìa!"
-
Xong tiệc sinh nhật, nhà họ Túc khôi phục sinh hoạt yên bình trước đó. Ly Huyền Thính được chuyển vào phòng nhi đồng. Căn phòng vốn rất rộng rãi, giờ kê thêm cái giường nữa lại có vẻ hơi chật. Ba Túc thấy thế càng quyết tâm đẩy nhanh tiến độ trang hoàng lầu hai, ngay trong đêm đã liên hệ với đội ngũ thiết kế Yêu tộc nổi tiếng.
Trong lúc đợi trang hoàng, ba Túc thích dẫn con ra ngoài dạo chơi. Phim mới của Túc Dư Đường đã vào giai đoạn quảng bá nên đợt này chị lại bận rộn, thế là chuyện chăm tụi nhỏ rơi hết lên đầu Túc Thanh Phong và Túc Úc. Buổi chiều Túc Úc muốn đi chơi bóng với Quý Minh ở công viên, ba Túc bèn dẫn hai đứa nhỏ tới gốc cây xem các ông chơi cờ. Túc Minh thích chạy khắp nơi, ba Túc luôn phải đi theo.
Túc Lê và Ly Huyền Thính theo sau hai cha con, Túc Lê vừa đi vừa giải thích cho Ly Huyền Thính về đủ loại công trình ở đây.
"Lê Lê, hôm nay lại tới học tiếng Anh à?" Mấy ông lão ngồi dưới gốc cây thấy Túc Lê tới thì vẫy tay.
Túc Lê đi tới: "Hôm nay không học ạ, anh Bạch Quân đi thư viện rồi."
Vì trong nhà sửa chữa lại, mấy đứa nhỏ thường xuyên ra ngoài chơi, thỉnh thoảng sẽ gặp Bạch Quân ngồi đọc sách trong công viên. Mỗi lần như vậy Bạch Quân sẽ dạy bé con học tiếng Anh, các ông chơi cờ ở gần đó cũng quen với tiếng giảng bài.
"Thế con có muốn chơi cờ không?" Một ông lão nhiệt tình mời.
Hai đứa nhỏ đi tới ngồi lên ghế đá, xem các ông chơi cờ. Xem một hồi, Túc Lê để ý thấy Bạch Dương chân nhân đang đứng nói chuyện với mấy ông lão xa lạ ở dưới tán cây đằng xa, bèn hỏi: "Mấy ông đó làm gì vậy ạ?"
"Mấy ông bên đó hả, à là cán bộ về hưu, hôm trước chuyển tới thôn mình dưỡng lão." Ông cụ giải đáp: "Công viên thôn mình mới mở rộng con nhớ không? Ủy ban muốn thuê thêm vài người nữa tới trông coi, thế là vừa hay. Còn là người quen của sư phụ Bạch Dương nữa, nên để thầy Bạch chịu trách nhiệm huấn luyện cho họ."
Nói xong ông cảm thấy có lẽ bé con sẽ không hiểu mấy chuyện này, bèn bổ sung: "Tức là học cách canh cổng đó con."
Canh cổng mà cũng phải học ư? Túc Lê sửng sốt, càng thêm tôn kính việc học trong xã hội Nhân tộc, thế mà trông cửa cũng là một môn học vấn.
Túc Lê và Ly Huyền Thính ngồi dưới bóng cây hóng mát, tầm 4-5 giờ chiều Bạch Quân từ thư viện trên trấn về, thấy Túc Lê ngồi dưới gốc đa bèn tới kiểm tra bài. Hai anh em nói chuyện một hồi, Bạch Dương chân nhân dẫn theo mấy ông lão kia đi tới.
Bạch Quân thấy gương mặt lạ thì rất ngạc nhiên: "Đây là?"
Túc Lê giải thích: "Các ông bảo mấy ông ấy tới học trông cửa."
Bạch Quân hiểu, hóa ra là bảo vệ công viên thôn mới thuê.
Nhưng anh thấy có vài thanh niên lẫn trong đó, một người còn là anh họ Bạch Nhất Niệm. Sau lần trước Túc Úc tới nhà, họ hàng nhiều năm không hỏi han gì đột nhiên gọi tới hỏi quan hệ của anh với nhà họ Túc, trong đó anh họ anh là chịu khó nhất. Hôm trước Bạch Quân mới cúp điện thoại của ổng xong, không ngờ thế mà chạy tới tận đây.
"Anh ơi?" Túc Lê thấy Bạch Quân ngẩn người bèn hỏi: "Mình có học nữa không ạ?"
"Học chứ, nhưng hôm nay hơi muộn rồi, mình học mấy từ dễ thôi nhé." Bạch Quân hoàn hồn, lấy quyển nháp từ trong cặp ra, bắt đầu dạy học.
-
Bạch Nhất Niệm nhìn thấy Bạch Quân trong livestream, vất vả chờ đến kì nghỉ, sốt sắng chạy tới hỏi thăm. Kết quả nhà không có ai, gọi điện thì không bắt máy. Hắn đành tới xem lão tổ tông có gì căn dặn, không ngờ thế mà lại gặp được các tiền bối Đạo gia khác.
"Chân nhân, chúng ta đi đâu vậy ạ?" Bạch Nhất Niệm thấy Bạch Dương chân nhân đi lên phía trước, bèn nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một nhóm các ông lão đang tụ tập chơi cờ.
Bạch Dương chân nhân không nói nhiều, các tiền bối khác thấy thế cũng đi theo, cả đoàn người đi tới gốc đa bên kia. Bạch Nhất Niệm thấy Bạch Quân và Túc Lê trong đám người, đang định chào hỏi thì lão tổ tông nhà mình đã đi lên trước, vừa đi vừa hiền hòa nói: "Thầy giáo trẻ, hôm nay có dạy học không? Lão đạo có thể dự thính không?"
Túc Lê thấy là Bạch Dương chân nhân thì không nhìn nữa. Vị tu sĩ Nhân tộc này rất hiếu học, mỗi lần Bạch Quân dạy tiếng Anh ông ấy đều sẽ tới nghe. Cậu theo thói quen dịch mông nhường chỗ cho Bạch Dương chân nhân.
Bạch Quân cũng rất có thiện cảm với ông lão khiêm nhường này, học theo các ông bà trong thôn gọi người ta là thầy Bạch: "Thầy Bạch ngồi đi ạ, hôm nay chắc cháu không giảng nhiều, trời sắp tối rồi."
Tu sĩ xung quanh nghe được bên này đang dạy học, vội vàng nói ---
"Làm phiền thầy giáo trẻ, tôi cũng muốn dự thính!"
"Có thể cho tại hạ quấy rầy..."
"Thầy giáo trẻ..."
Thấy một đám người xông tới, Ly Huyền Thính theo bản năng đứng trước mặt Túc Lê, che chở cho cậu.
Túc Lê sững sờ, thì thầm hỏi Bạch Quân: "Nhân tộc muốn làm canh cổng cũng phải học tiếng Anh ạ?"
"..." Bạch Quân không biết phải nói sao: "Công viên của thôn mình chắc không yêu cầu trình độ văn hóa cao vậy đâu."
Các ông đang chơi cờ tự dưng thấy cả đống người lạ bao vây Bạch Quân và Túc Lê, mấy ông lão thường hay nghe giảng vội vàng chạy tới.
"Ấy nhường chút nào, mình phải có trước có sau chứ, mấy người xếp hàng đi."
"Đây là chỗ ngồi hàng ngày của tôi, bên kia còn chỗ trống kìa, các ông nhường ghế đi."
"Lão Ngô, Bạch Quân chuẩn bị dạy này, sắp hết ghế rồi đấy."
Túc Lê thấy thế kéo Ly Huyền Thính lùi lại. Bình thường cũng chỉ có 7-8 người, hôm nay có thêm gần chục "gác cổng mới". Mà chỗ học của họ cũng chẳng rộng rãi gì cho cam, ngần ấy người bu lại, cảm giác hết cả chỗ thở.
Bạch Quân cũng sốc, đành phải đứng dậy xếp chỗ, tránh cho họ chen lấn nhau. Vất vả lắm mới sắp xếp xong, ông lão được gọi là lão Ngô hớt hải mang tới một tấm bảng trắng: "Tiểu Bạch, ông mượn được bảng của bên ủy ban này, cháu viết lên đây đi."
Bạch Nhất Niệm đứng ở ngoài cùng, căn bản không chen vào được, thấy thế đành kéo một ông lão lại hỏi: "Ông ơi, mọi người học gì thế ạ? Học trận pháp à?"
"Trận pháp cái gì, đây là học tiếng Anh." Ông lão kia đáp: "Cậu muốn học thì xếp hàng đi, thanh niên không được chen ngang."
"Học tiếng Anh...?" Bạch Nhất Niệm hoài nghi cuộc đời: "Người già thôn này đều hiếu học vậy ư???"
Ba Túc dắt Túc Minh đi dạo một vòng, trở lại mới phát hiện con trai và con nuôi của mình bị cả đám người bao vây, không thấy đâu. Mà hắn còn loáng thoáng nhận ra vài khuôn mặt của bên đạo tu Nhân tộc.
"Bé bé!" Ba Túc đứng ngoài gọi.
Túc Lê nghe được, bèn kéo tay Ly Huyền Thính chen ra ngoài. Nhưng mà bé con nhỏ quá, suýt bị mọi người đè bẹp, cuối cùng vẫn là Ly Huyền Thính dẫn cậu ra.
Túc Lê thấy papa lập tức hỏi: "Về ăn cơm ạ?"
Đợt này ngũ giác của cậu khôi phục rất nhiều, Huyền Thính có thực thể nên đã có thể tự tu luyện, nhưng không hiểu sao nhu cầu của cậu với linh khí không hề giảm, bụng ngày càng dễ đói.
"Về ăn thôi." Ba Túc mỗi tay bế một đứa: "Tối nay có thịt kho tàu mà Huyền Thính thích đấy."
Đợi người nhà họ Túc đi khuất, Bạch Quân cũng kết thúc buổi học. Trong số tu sĩ chen chúc ở đây có mấy người từng học tiếng Anh, nghe cả buổi cũng rất thắc mắc, thấy đã học xong thì hỏi Bạch Dương chân nhân: "Cậu bé kia là người phương nào vậy, chân nhân tới đây không phải để học trận pháp ư?"
Bạch Dương chân nhân khựng lại: "Trận pháp? Không, lão đạo đang học tiếng Anh với thầy giáo trẻ."
Các tu sĩ khác: "...?"
Bạch Nhất Niệm càng ù ù cạc cạc: "Nhưng mà cái cậu dạy ngài là em họ của con mà..."
Hơn nữa còn là con cháu nhà họ Bạch đó, lão tổ tông thế mà lại gọi thằng bé là thầy!
-
Thời gian trôi đi rất nhanh, việc tu luyện của Túc Lê dần vào quỹ đạo, cơ thể và thần hồn ngày càng hòa hợp. Một tuần sẽ có mấy ngày cậu tới công viên rèn luyện, thỉnh thoảng đi đá bóng với Tiểu Bàn Tiểu Đông, còn đâu thường sẽ ngồi dưới gốc đa xem các ông đánh cờ.
Túc Lê ngồi dưới gốc đa nhiều, nhiều khi cũng để ý mấy bảo vệ mới của công viên cứ nhìn mình chằm chằm, như thể muốn nói chuyện với cậu. Bé con bèn hỏi cha: "Bát bát, bát bát có biết họ không?"
Ba Túc đang nghịch đất với Túc Minh, nghe vậy nói: "Mấy người đó hả, papa không biết, bé bé có việc gì à?"
"Bọn họ cứ nhìn chúng ta." Túc Lê giải thích.
Ai trong công viên cha cũng biết, thấy bọn họ cứ nhìn mãi, Túc Lê còn tưởng là người quen của cha.
Ba Túc nhân cơ hội giáo dục con: "Bé bé, dạo trước thôn mình nghe đồn có ác yêu tới đấy. Nếu có người lạ bắt chuyện với con, con không cần nghe, đi luôn, rõ chưa? Nếu người đó rất lợi hại thì con xé bùa hộ thân papa cho, papa sẽ tới ngay."
Hắn nói xong cũng quay sang dặn Túc Minh: "Minh Minh rõ chưa nào?"
Hai tay nhóc con toàn bùn là bùn, cái hiểu cái không kêu: "Bít òi."
*Gốc là 几道啦, không rõ bé Minh nói cái gì nhưng có vẻ như là bắt chước Túc Úc.
Ba Túc buồn cười: "Là con biết rồi, đừng có bắt chước khẩu âm của anh cả, anh trêu con đấy."
Túc Lê không để trong lòng, cho tới một buổi chiều cậu và Ly Huyền Thính ngồi dưới gốc đa thảo luận kiếm trận, vừa quay đầu đã thấy mấy ông lão kia đứng đằng sau. Cái kiểu muốn tiến lên lại không dám, rõ ràng rất hứng thú với chủ đề cậu và Ly Huyền Thính đang nói.
Đơn giản hoá trận pháp là một trong những hứng thú của Túc Lê, học xong kiến thức cơ bản về mạch điện, cậu cũng ngộ ra rất nhiều thứ, làm mấy cái này lại càng thuận buồm xuôi gió. Mấy hôm nay ngồi học với Huyền Thính, cậu sẽ theo thói quen dùng các loại kiếm trận mà Huyền Thính quen thuộc, phân tách chúng ra.
Mấy ông lão đang nghe trộm thấy trận pháp Túc Lê vẽ trên đất cũng không hiểu. Cái này na ná với hình ảnh mà đám con cháu cho họ xem, trông giống trận pháp, nhưng thiếu tay thiếu chân, không có giải thích không hiểu được. Họ thấy Túc Lê bắt đầu thảo luận với đứa bé kia thì lại càng ngứa ngáy.
Túc Lê ngừng tay: "Mọi người muốn nói gì à?"
Lần nào cũng tới đây nhìn trộm cậu, nhìn mấy ngày rồi, có chuyện gì lại không chịu nói.
Mấy ông lão nhìn nhau, đúng lúc này Bạch Dương chân nhân đi tới, thấy thế lên tiếng: "Tiểu tiên sinh, mấy vị này muốn lĩnh giáo trận pháp với ngài, liệu có làm phiền ngài không?"
Túc Lê có thiện cảm với Bạch Dương, lão gọi Bạch Quân là thầy giáo trẻ, sang Túc Lê lại là tiểu tiên sinh.
"Người quen của ông à?" Túc Lê hỏi.
Bạch Dương chân nhân đáp: "Là bạn bè năm xưa cùng cầu đạo. Bọn họ cũng nghiên cứu trận pháp rất lâu, cực kì hứng thú với trận đồ của ngài."
Túc Lê nghe thế mới hiểu mấy người này là tới hỏi trận pháp: "Các người muốn học trận pháp gì?"
Nói rồi bổ sung: "Hay là có gì không hiểu không?"
Bạch Dương chân nhân nhìn một ông lão, người kia lập tức lấy từ trong túi càn khôn ra một quyển trận đồ, cuốn trận đồ này cho tới nay vẫn chưa được giải mã hết. Người kia cung kính nói: "Trận đồ cổ lưu truyền tới nay rất ít, hầu hết bị các gia tộc lớn cất giữ. Cuốn trận pháp này là bản in lại tôi được một người bạn tặng, nhưng cho tới nay vẫn chưa hiểu thấu đáo. Thấy tiểu tiên sinh thiên phú hơn người nên muốn thỉnh giáo ngài cái này."
"Chân nhân đây là bỏ vốn gốc rồi, thế mà lấy cả cuốn này ra?"
"Những thứ này giữ lại để mang theo vào quan tài hay gì? Mấy gia tộc kia độc chiếm trận đồ cổ, nhưng thật sự hiểu được thì có mấy ai?"
"Tôi cũng có một quyển dang dở đây, cũng không lĩnh hội được."
Trước đó Túc Lê từng nghe Phong Yêu đề cập, phần lớn các trận pháp cổ đều đã thất truyền. Về sau Kinh Hạc cũng giải thích là do năm đó chiến tranh dẫn tới rất nhiều truyền thừa tuyệt tích. Phong Yêu còn dặn cậu phải che giấu, tránh cho người ngoài biết những thứ này lại tới cướp đoạt.
Nhưng Túc Lê lại cảm thấy không mấy quan trọng. Trận pháp là một ngành học có lối đi riêng, ngoài ra còn dựa vào thiên phú. Những thứ này dù có công bố với bàn dân thiên hạ thì với trình độ của trận tu hiện tại, cũng chẳng mấy ai xem hiểu. Người đời sau tuy thuật pháp kém cỏi, nhưng tư tưởng tân tiến hơn bọn họ thời đó rất nhiều. Thay vì cất giấu, chi bằng cứ lan truyền rộng rãi, để người tài có cơ hội. Hơn nữa... Cất giấu mấy thứ này có khi là một cái hại, thà rằng nhân cơ hội tung ra.
Ông lão kia nói tiếp: "Không giấu gì tiểu tiên sinh, đa phần trận đồ cổ lưu truyền tới nay đều không trọn vẹn, quyển này cũng là một quyển dang dở."
Ông ta thấy khó nói, nhưng vẫn quyết tâm mở miệng: "Trận pháp Thượng Cổ vốn khó hiểu, trận đồ dở dang lại càng khó. Hiểu biết của tiểu tiên sinh về trận pháp thiên hướng về hệ Thượng Cổ, nên lão hủ muốn thử vận may."
Hiện nay trận pháp chia ra làm rất nhiều hệ, nhưng phần lớn là phân tách phát triển từ Thượng Cổ. Tu sĩ hiểu về trận đồ cổ ngày càng thưa thớt, nếu có thể tìm được những phần còn thiếu, ghép lại cho hoàn chỉnh thì đó chắc chắn là một niềm vui bất ngờ với trận tu, cũng là trăm lợi không hại cho giới tu đạo.
"Để ta xem thử." Túc Lê cầm lấy giở xem. Lối vẽ trận văn này đúng là lối vẽ thời Thượng Cổ, xem kĩ thì có vẻ như là trận định thủy, là trận pháp mà tu sĩ linh căn hệ thủy am hiểu nhất.
Túc Lê chiếu theo trận văn, vẽ lại ra đất, mấy ông lão kia vội vàng xông tới.
"Thật ra cái này không phải dang dở, chỉ là trận định thủy chia ra làm 3 cuốn tiền trung hậu. Quyển này của ông hẳn là quyển trung, thiếu hai quyển tiền và hậu, nên mới không hiểu."
Túc Lê nói: "Nhưng quyển trung cũng là quyển quan trọng nhất, nó là trung chuyển, là chuyển tiếp. Nét đầu và nét cuối của mỗi trận pháp trong cuốn này thể hiện tác dụng của hai cuốn còn lại."
Ông lão kia kinh ngạc: "Chẳng lẽ tiểu tiên sinh đã từng đọc hai cuốn tiền và hậu?"
"Chưa." Túc Lê không buồn ngẩng lên. Trận định thủy của Nhân tộc liên quan gì tới cậu, huống hồ cậu trời sinh hệ hỏa, biết trận pháp hệ thủy cũng không xài được: "Nhưng trận pháp có thể vẽ ra dựa vào trận văn. Mọi người nhìn vào đây, chỗ này thiếu một nơi dẫn linh vào trận, tức là quyển trước chắc chắn chỉ cách vẽ trận dẫn linh."
Mấy ông lão nhìn Túc Lê vẽ lại trận pháp, thuận theo mạch suy nghĩ và nét vẽ của cậu, nhất là cái người lấy ra quyển sách đó. Trước kia ông ta đã vẽ không biết bao nhiêu lần, vẫn không hiểu thấu đáo, nhưng giờ lần theo nét vẽ của Túc Lê, thế mà lại loáng thoáng nắm bắt đôi phần: "Hóa ra là như vậy, ngài đang bổ sung trận văn?"
Trận pháp Thượng Cổ dùng lối vẽ khác với trận pháp hiện đại. Đợt trước Túc Lê mượn của Kinh Hạc rất nhiều trận pháp hiện đại để nghiên cứu, sợ mấy người này không hiểu, cậu còn dùng bút pháp hiện đại vẽ những chỗ mấu chốt: "Ừ, bây giờ đã hiểu chưa?"
"Hóa ra là vậy?"
"Đây là trận pháp hệ thủy rồi."
"Thật kì diệu, hóa ra trận pháp Thượng Cổ có nhiều bút pháp như vậy."
"Hóa ra chỗ này có thể vẽ như vậy? Thật sáng tạo."
Mấy ông đánh cờ ở gần đó thấy bên gốc đa đằng kia tụ tập một đống người, bèn hỏi: "Bên kia đang làm gì vậy?"
"Xem bé con nhà họ Túc vẽ tranh ấy mà. Con trai tôi bảo Túc Lê ở trong chương trình vẽ đẹp lắm."
Túc Lê giảng một lèo tới khi trời tối, tới khi cha gọi cậu về ăn cơm.
Túc Lê cứ nghĩ mình có thể giảng xong, kết quả mới giảng được một nửa, không thể làm gì khác ngoài nói: "Tạm thời tới đây thôi."
Bé con phủi tay, nắm tay cha chuẩn bị về nhà. Nhưng ngẩng lên thì thấy mấy ông lão vốn dán mắt vào trận văn nhao nhao xoay đầu lại nhìn cậu, trong mắt tràn đầy tiếc nuối: "...."
Cậu đành phải nói: "Hôm khác nói tiếp."
Thời gian trôi rất nhanh, mỗi tuần Túc Lê vẫn đều đặn được cha dẫn ra ngoài chơi. Trước kia là ngồi dưới gốc đa nghe Bạch Quân giảng bài, nhưng giờ lần nào tới cũng sẽ gặp một ông lão cầm sẵn trận đồ, thấy cậu là hồ hởi gọi, hết sức nhiệt tình, còn mang cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt có linh khí. Mỗi lần giảng như vậy là cả buổi, thậm chí Túc Thanh Phong cũng hình thành thói quen đợi con nói xong rồi mới nắm tay con về nhà ăn cơm.
Mà ngày hôm đó, các ông lão nghe Túc Lê giảng bài xong, hỏi cậu khi nào lại tới nữa.
Túc Lê phủi bụi trên tay: "Không tới nữa, bát bát bảo ta có thể đi học mẫu giáo."
[Tác giả có lời muốn nói]
Bé Lê: Được đi học mẫu giáo rồi!
Nhóm chân nhân: Hả? Đi học mẫu giáo?
Bạch Quân: Sao em ông hào hứng với việc đi học mẫu giáo vậy?
Túc Úc: À tại tôi bảo thằng bé là đi học mẫu giáo sẽ được học kiến thức mới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]