Edit: Ry
Về đến nhà, ba Túc thấy trên xe có ghế cho trẻ em thì thái độ với Túc Úc mới mềm mỏng hơn, nhắc vài câu trong bữa cơm rồi thôi. Cho tới tối mang Túc Lê đi tắm, thấy vệt đỏ trên mông bé con.
"Mông em anh là bị làm sao hả?" Ba Túc hỏi.
"Gì?" Túc Úc đang nằm trên ghế đọc sách, nghe thế bảo: "Con còn dùng linh lực đỡ rồi á, thế mà vẫn có vết à?"
Thấy sắc mặt của ba, cậu nhóc lanh lẹ bổ sung: "Không sao đâu, tại da thịt bé Lê mềm mịn quá đó, chắc là do ngồi xe xóc nảy nên hằn lại. Chịu khổ mới là huân chương của đàn ông."
"Em anh còn yếu, chưa thể dùng linh lực hộ thể." Ba Túc hỏi kĩ càng mới biết Túc Lê ngồi trên cái thanh ngang đó xóc nảy ít nhất nửa tiếng: "Lại còn huân chương đàn ông, anh muốn làm tôi tức chết hả!"
Ba Túc tức tới nỗi lập tức tóm cổ Túc Úc ném lên núi.
Buổi chiều Trần Kinh Hạc đã đi, Túc Lê về nhà không gặp được y để bàn giao, chỉ có thể hỏi ba khi nào Kinh Hạc mới lại tới. Trần Kinh Hạc bề bộn nhiều việc, thường một tuần sẽ tới một chuyến, mang tin tức tài liệu cho Túc Lê. Buổi chiều nghe suy đoán của Ly Huyền Thính là có thể Bạch Quân sở hữu manh mối về xương rồng, Túc Lê bắt đầu sốt ruột.
"A Ly, đừng nóng lòng, hãy cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên." Ly Huyền Thính cảm nhận được cảm xúc của Túc Lê, an ủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-phuong-hoang-duoc-ca-nha-yeu-chieu/3717642/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.