Edit: Ry
Bạch Nhất Niệm tự nhận mình không phải một người dũng cảm, ở trong rừng lâu cũng không khống chế được trở nên nóng nảy. Nhưng nghe đứa nhỏ này yêu cầu, không hiểu sao hắn như được đánh thức. Một lớn một nhỏ nhìn nhau hồi lâu, sau đó hắn thở dài ngồi xổm xuống: "Trên trời thì có gì hay mà nhìn, đó không phải là sao đâu, em nhìn lâu sẽ bị đau đầu đấy."
Miệng nói vậy, nhưng hắn vẫn bế Túc Lê, đặt đứa nhỏ lên vai: "Vậy đủ cao chưa?"
"Anh ngậm cái này đi." Túc Lê thuận tay nhét một chiếc lá vào miệng hắn.
Bạch Nhất Niệm ngậm lá trong miệng, mặt nhăn tít lại: "Phì, đắng thế."
"Cho tỉnh táo." Trước đó Túc Lê đã quên, người tu vi thấp ở trong trận pháp lâu sẽ khó tránh khỏi bị hỗn loạn nhận thức. Trên đường đi cậu tìm được rất nhiều loại lá đắng ngắt này để nâng cao tinh thần cho chú chó, vừa hay trong tay còn hai mảnh.
"Ồ." Bạch Nhất Niệm có rất nhiều thắc mắc, thật ra hắn vẫn không hiểu tại sao Bạch Dương chân nhân lại để ý đứa trẻ này như thế, chỉ với một bức tranh vẽ bậy mà đã kết luận thì đúng là quá qua loa. Hắn thiên về giả thiết cha mẹ đứa nhỏ dạy nó vẽ hơn. Nhưng giờ nghiêm túc xem xét, biểu hiện của đứa bé này đúng là bình tĩnh quá thể.
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự tồn tại thiên tài như vậy? Cảm giác đầu tiên của hắn khi bế thằng bé là nó quá nhẹ, tuy thể trọng của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-phuong-hoang-duoc-ca-nha-yeu-chieu/3713779/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.