Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Tập đầu tiên của chương trình <Cục Cưng Đáng Yêu> mùa này phát sóng, rất nhiều dân mạng đã thủ sẵn trên ứng dụng trình chiếu. Tập đầu sẽ giới thiệu bốn gia đình, nhà họ Túc ở nửa sau. Chuyển cảnh, mọi người nhìn thấy một khu vườn yên tĩnh xinh đẹp có lối đi lát đá, những đóa hoa trắng tinh khôi bừng bừng sức sống trên bãi cỏ, hai cái xe ba bánh đặt cạnh nhau trong góc vườn, xa xa là núi non trập trùng.

Dân mạng sợ ngây người.

[Có cảm giác này khó hình dung lắm nhé, rõ ràng là biệt thự phong cách hiện đại, nhưng mà nó cứ tĩnh lặng cổ xưa kiểu gì ấy.]

[Đây là nhà nữ thần ư?]

[Tui thấy được cả khu rừng rậm rạp đằng sau kìa, có nữ diễn viên lên núi ở thật hả?]

[Vườn đẹp thật đó.]

Ống kính nhanh chóng thông qua cửa sổ sát đất tiến vào trong nhà, tập trung vào Túc Minh đang chạy lạch bạch, lôi theo hai con vịt đồ chơi màu vàng. Tư thế chạy của bé con có một sự hoạt bát khó tả, vịt đồ chơi bị lôi đi xềnh xệchkhiến mặt thảm bèo nhèo. Dân tình chưa thán phục xong Túc Minh đáng yêu lanh lợi ghê, đã thấy đích ngắm mà bé con đang phấn khởi lao tới, là một em nhỏ khác đang ngồi cạnh đống đồ chơi trên thảm.

Hai đứa bé trông không giống nhau lắm, đứa nhỏ đang chạy hoạt bát lanh lợi, đứa bé ngồi trên thảm thì yên tĩnh hơn, tương tác của hai anh em khiến cảnh tượng trở nên ấm áp vô cùng.

"Đây ạ!" Tiếng Túc Minh lanh lảnh vang dội, như hiến vật quý đặt mấy con vịt lên núi đồ chơi bên cạnh Túc Lê.

Dân mạng mải suýt xoa hai bé dễ thương quá, ống kính đột nhiên phóng to, mặt em bé dí sát vào màn hình. Đôi mắt đột nhiên được phóng đại kia trong veo sáng ngời, lại có phần nghiêm túc như đang nhìn cái gì.

[Tự dưng có mặt to thế!!!!]

[Vãi chưởng nhìn lông mi kìa, bé này xinh quá, góc quay tử vong như thế mà vẫn xinh.]

[Tổ chương trình hiểm ác thật, hóa ra vịt đồ chơi có chứa camera!]

[Ơ từ từ!? Sao Túc Minh khỏe thế, mọi người có thấy thằng bé lôi đồ chơi mà lôi cả thảm theo không?]

[Đáng yêu quá đi!! Tui chết mất!!]

Hình ảnh trở lại góc quay bình thường, hai bé con ngồi cạnh núi đồ chơi, đứa nhỏ hơn cầm vịt vàng loay hoay gì đó, lúc sờ vào chỗ này lúc ấn chỗ kia.

Bé em non nớt hỏi anh làm sao để bật, bé anh thì bình thản cầm vịt đồ chơi em đưa.

Một lúc sau bé em ngồi xổm thúc giục: "Anh ơi được chưa!"

Bé anh đang bóc vịt bông: "Sắp rồi, để anh xem."

Chữ thuyết minh hiện lên giải thích cho dân mạng rằng vịt đồ chơi chính là camera. Hai bé con một hỏi một đáp, nghiên cứu xem mở vịt bông ra kiểu gì. Người xem bị tương tác giữa hai anh em thu hút, nhưng một giây sau hình ảnh bỗng chập chờn, vịt bông còn kêu mấy tiếng rè rè, sau đó đổi sang góc quay khác. Tất cả chứng kiến cảnh đứa nhỏ vừa rồicòn chăm chú nghiên cứu vịt bông rút tay về, rất bạc bẽo nhét vịt bông sang góc khác.

Em trai hỏi: "Chưa được à?"

Anh trai bình tĩnh bập bẹ nói: "Để anh tìm cái khác."

[Cái này không tìm thấy thì đổi sang cái khác à?]

[Há há há há siêu quá, thông minh thật.]

[Cái này hỏng tìm cái khác, lol, đáng yêu quá đi mất!]

Dân mạng cười hí hửng nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa, một lúc sau chữ thuyết minh lại hiện lên, sau đó có tiếng ba Túc đối thoại với nhân viên.

"Hả? Hỏng rồi á?"

"Hay là hết pin?"

Hai bé con ngồi trên thảm, biểu cảm hết sức vô tội, dán mắt vào vịt bông bị người lớn lấy mất, chưa biết chuyện gì đang diễn ra.

[Gì? Hỏng rồi á?]

[???? Mới đầu game đã phá nhà rồi sao con ơi?]

[Cười chết má ơi, hai bé song sinh nhà nữ thần đáng yêu vậy ư?]

[Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội đó kìa, nhìn cặp mắt tội nghiệp đó kìa.]

[Tưởng mấy loại máy quay này phải bền lắm chứ? Thế mà cũng hỏng được á?!]

Hai anh em chào khán giả bằng một pha phá hoại khiến dân mạng chấn động vô cùng, khúc sau thì chỉ là cảnh quayđời sống thường ngày. Hai vợ chồng họ Túc xuất hiện, rồi Phong Yêu thứ 2 tới chăm trẻ cũng có mặt trong khung hình. Từ sáng sớm cho tới tối, từ ăn cơm cho đến chơi đùa ngủ nghỉ, dân tình cứ tưởng là hai ông giặc con, nhưng xem hết mới thấy hai bé thật sự rất ngoan. Lúc chơi đồ chơi chỉ chơi quanh khu vực có thảm, không hề kén ăn, thậm chí ăn xong còn biết đi vòng quanh ghế sô pha để dễ tiêu hóa... Buổi trưa bé em nằm trên thảm ngủ, anh trai sẽ ngồi bên cạnh, trên đùi đặt sách tranh, thỉnh thoảng chỉnh chăn cho em...

[Cuối cùng cũng được thấy chồng của nữ thần, người ta là thầy giáo nữa. Sao hồi tui học cấp 3 không có giáo viên nào đẹp như vậy chứ hức hức?]

[Tưởng anh đẹp trai nào, hóa ra là bảo mẫu?]

[Túc Lê ngoan thật đó, tui thấy cả buổi thằng bé cứ ngồi im một chỗ, không khóc quấy gì cả.]

[Bé ấy còn thích ngồi nhắm mắt nữa cơ =))))))).]

[Chu choa mới hơn 2 tuổi mà đã biết chỉnh chăn cho em rồi?]

[Minh Minh cũng siêu đáng yêu!]

[Sao mà hai anh em nhà này dễ thương thế!]

Chương trình tiếp tục, chuyển cảnh tới góc phòng khách yên tĩnh.

Túc Lê ngồi trên thảm, trước mặt là một cái bảng nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc cầm bút hí hoáy gì đó.

[Đây chẳng lẽ là xuất xứ của bức vẽ cá cầu may trong truyền thuyết?]

[Nhìn họa pháp của Lê Lê, tui tưởng tui có thể chiếu theo đó vẽ lại, không ngờ vẽ được vài nét thì chóng mặt.]

[Quá đỉnh! Nữ thần đăng kí cho Lê Lê học vẽ đi, mấy năm nữa là thành đại họa sĩ rồi.]

[Mấy người lại bắt đầu nịnh hót đấy à?]

--

Một đám tu sĩ Tam Nguyên Quan ngồi trong phòng tiếp khách, màn trắng chuyên dùng cho hội nghị đang trình chiếu chương trình Cục Cưng Đáng Yêu. Bạch Dương chân nhân ngồi nghiêm chỉnh, mắt dán vào màn ảnh, ngoài ra còn có mấy vị sư thúc sư bá trong Tam Nguyên Quan. Rõ ràng là xem chương trình giải trí mà bầu không khí tĩnh lặng cứ như thể nghe giảng đạo.

Bức tranh trận pháp kia được lan truyền trong giới đạo tu, rất nhiều tu sĩ am hiểu trận pháp vì một câu của Bạch Dương chân nhân mà bắt đầu nghiên cứu nó, thế mà thật sự nhìn ra được thủ pháp của trận pháp cổ, càng xem càng choáng. Mà mấu chốt nhất là, tính chất của trận pháp trong tranh đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của trận pháp cổ, tư tưởng mới lạ vô cùng, khiến một đám tu sĩ tu trận pháp rất là thán phục.

Một truyền mười, mười truyền trăm, tu sĩ hứng thú ngày càng nhiều. Một trận pháp mà ngay cả Bạch Dương chân nhân cũng chưa thể nhìn thấu, thoáng cái đã thu hút lòng hiếu kì của các tu sĩ chuyên nghiên cứu trận pháp.

Cái tên Túc Dư Đường ngàn năm trước vang dội vô cùng, hiện nay hai tộc hòa bình, tu sĩ trẻ tuổi chưa từng nghe tên chị, nhưng mấy lão đồ cổ còn lạ gì vị đại yêu này nữa. Thế là quanh đi quẩn lại tin tức lại đến tai Cục quản Yêu, bởi vì bức tranh có-vẻ-như-là trận pháp cổ này xuất xứ từ Weibo của Túc Dư Đường.

Cục Quản Yêu đành phải gọi tới hỏi thăm. Ban đầu nhóm đạo trưởng cho là Túc Dư Đường có trận đồ cổ, muốn hỏi chị có bằng lòng công khai cho các tu sĩ nghiên cứu không. Dù sao thì trận đồ cổ quá quý hiếm, hiện nay trận pháp còn suy thoái, trận đồ càng là tài nguyên khan hiếm ở giới tu đạo.

Nhưng gọi rồi, Túc Dư Đường biểu thị không biết, tranh này không phải chị vẽ mà thật sự là con trai chị vẽ bừa.

Nhóm đạo tu chấn động, chẳng lẽ là họ hiểu lầm? Chẳng lẽ lại có thiên tài trời sinh đã biết vẽ trận pháp?

Đúng lúc <Cục Cưng Đáng Yêu> chiếu tập đầu, tổ chương trình còn để bức tranh nổi tiếng kia vào trong trailer. Đám thanh niên lên mạng thấy trailer, báo lại với trưởng bối trong môn phái, sau đó dẫn tới sự tò mò của các cụ. Bạch Nhất Niệm đứng trên bục điều chỉnh màn hình, hình ảnh đang là đoạn quay đời sống thường ngày của nhà họ Túc, tiết tấu nhẹ nhàng, hài hước vô cùng. Hắn ngẩng lên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của các ông các bà ngồi bên dưới, khó khăn nhịn xuống tiếng cười.

Đám thanh niên ở Tam Nguyên Quan xem chương trình để giải trí, còn tu sĩ thế hệ trước thì xem mặt vợ chồng họ Túc đã từng quậy đục nước, im lặng mãi không nói gì.

"Đó là Túc Dư Đường thật à?"

"Không sai được đâu. Tôi từng gặp Túc Thanh Phong rồi, cái mặt này của hắn vẫn y hệt mấy trăm năm trước."

"Chẳng lẽ Yêu tộc xuống dốc tới vậy? Hai vị này mà lại ở nhà yên vui chăm con?"

Cũng may nhanh chóng chiếu đến tình tiết mà nhóm đạo tu hứng thú. Trên chiếc thảm lông màu xám đặt một cái bảng nhỏ màu trắng, Túc Lê ngồi thẳng người, bàn tay nắm bút tròn vo, cặm cụi vẽ từng nét rất quả quyết. Khuôn mặt nhỏ bình tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng sẽ dừng lại ngẫm nghĩ, sau đó tiếp tục trôi chảy múa bút.

Bạch Nhất Niệm nhìn đứa bé chăm chú vẽ tranh trên màn ảnh, không khỏi nín thở quan sát.

Trẻ em thường dễ bị phân tán sự chú ý, nhưng đứa bé này dù có em trai nghịch ngợm ngồi hò hét bên cạnh cũng có thể dửng dưng như không, tập trung sáng tác. Bảng vẽ được đặt ngang, lúc vẽ phần trên, bé con phải hơi nghiêng người về phía trước, tay chống lên thảm, mượt mà vẽ xong bức tranh.

Các vị đạo sĩ tu vi cao thâm ở đây đã mất hai tuần nghiên cứu bức tranh kia, nhưng cuối cùng vẫn không thể thấu được đó là trận pháp gì. Nhưng giờ được tận mắt quan sát thứ tự vẽ, vài chi tiết bế tắc lập tức được cởi bỏ.

"Đoạn này đưa tay lên là vẽ thức mở đầu đúng không?"

"Hình như cũng không phải, trông giống vẽ linh tinh lắm."

"Hóa ra là thế! Hôm trước tôi nghĩ mãi không ra cái quẻ này, hóa ra là phải vẽ liền bằng một nét."

"Rốt cuộc cái tranh này chứa đựng bao nhiêu trận pháp? Các ông có nhìn ra không?"

"Góc dưới bên trái trông rất quen, những chỗ khác thì tôi không nhìn ra."

Bạch Dương chân nhân ngồi ở chính giữa, nhìn tư thế vẽ tranh của Túc Lê, cùng với bút pháp mượt mà. Lão bắt đầulần theo thứ tự vẽ, mường tượng trận đồ trong đầu. Nếu lần trước là lão thán phục sự ảo diệu của nó, vậy lần này là bị phong thái nghiêm túc của đứa trẻ này hấp dẫn. Trận đồ rất khó vẽ, một bức trận đồ không thể so sánh với trận pháp. Trận đồ bao hàm Sâm La Vạn Tượng*, mỗi một nét tương ứng với một quẻ, nên từng chi tiết phải tính toán cho kĩ. Nhưng đứa bé này vẽ rất mượt mà, như thể tất cả trận văn đã được chải vuốt trong cái đầu nhỏ đó cả ngàn vạn lần, khi hạ bút chưa từng do dự.

*Vạn vật đang hiện hữu trong vũ trụ như cây cối um tùm trong rừng.

Đây là một trận đồ hoàn chỉnh kì công, chứ không phải là một bức vẽ linh tinh của trẻ con.

Bạch Dương chân nhân đăm chiêu rất lâu mới nói: "Bên trái là sinh môn, đây là trận tụ linh."

Trận tụ linh này hoàn toàn khác với các trận tụ linh tồn tại cho tới nay, nó là một trận pháp hoàn toàn mới.

"Hóa ra là trận tụ linh?"

"Nếu thế, mấy người có thấy được trận pháp ở góc trên bên phải không, trông nó có vẻ giống trận ly hoả trong trận đồ cổ?"

"Tôi cũng loáng thoáng thấy được các trận pháp khác."

Bởi vì thời lượng tiết mục nên rất nhiều cảnh không được chiếu. Bạch Nhất Niệm lần đầu thấy các sư thúc sư bá nghiêm túc như vậy, xem xong còn muốn tua về xem lại, vừa xem vừa ghi chép các thứ.

Bạch Dương chân nhân im lặng xem hết một lần rồi đứng dậy đi tới chỗ Quan Chủ của Tam Nguyên Quan, lão hỏi: "Hiện nhà họ Túc đang ở đâu?"

Các tu sĩ am hiểu trận pháp đều chưa thỏa mãn, nghe Bạch Dương chân nhân nói vậy, lập tức muốn liên hệ đạo quan nhà mình. Nếu trận đồ này thật sự là do đứa bé kia vẽ, hoặc là trong nhà họ Túc có trận đồ cổ, hoặc là đứa bé Túc Lê kia là đại năng chuyển thế, trời sinh thiện trận pháp. Dù là cái nào thì đều đáng giá để họ đích thân tới nhà họ Túc bái phỏng.

Tổ chương trình <Cục Cưng Đáng Yêu> từ trước hôm phát sóng tập đầu đã bận tối mắt tối mũi. Ngoài đối phó với các tình huống có thể xảy ra khi chương trình phát sóng, họ còn liên tục nhận được điện thoại của "những người không liên quan" hỏi han cái này cái kia. Nhất là khi tập đầu được đăng tải, mấy người này lại càng chịu khó gọi điện. Có người hỏi địa chỉ nhà họ Túc, có người hỏi cảnh quay bị cắt, thậm chí có mấy ban ngành còn gọi tới hỏi chương trình còn cảnh quay chưa biên tập không, nhất là cảnh quay liên quan tới nhà họ Túc.

Về lý thuyết thì tất nhiên là có rất nhiều tư liệu, nhưng đạo diễn khi kí hợp đồng với Túc Dư Đường đã đồng ý rất nhiều quy định, cái gì muốn công khai đều phải qua xét duyệt của nhà họ Túc cùng với một cục khác, rồi mới được tung ra.

Nhân viên hỏi: "Thế tính sao giờ ạ?"

Đạo diễn Từ phẩy tay: "Kệ đi, họ có vấn đề thì gọi cho đài truyền hình ấy. Lần tới gặp mấy cuộc gọi như vậy thì cúp luôn."

Nhân viên gật đầu, hỏi tiếp: "Mấy hôm nữa mình phải quay ngoại cảnh, ban đầu quyết định là quay ở thành phố S, nhưng em thấy bảo đạo diễn thương lượng với chị Túc xong đổi chỗ à?"

"Ừ, mình chuyển sang quay ở núi Tức Linh, chủ đề sẽ là đi cắm trại." Đạo diễn Từ đang xem tư liệu về núi Tức Linh: "Khu vực bên ngoài là thắng cảnh, bên trên cũng nói muốn hợp tác để thúc đẩy du lịch, mà còn gần nhà cô Túc nữa, nên quyết định luôn."

Nhân viên ghi lại. Vùng núi Tức Linh có rất nhiều thôn trấn, mà ngọn núi kia cũng lạ, lần trước hắn theo đoàn vận chuyển thiết bị, đứng ngay đường lên núi rồi mà vẫn lạc được, không ngờ còn có khu du lịch. Không biết chỗ đó có làm rào chắn tử tế không, không biết liệu có thú chạy từ trên núi xuống không, mấy cái này đều cần xác nhận với ban tổ chức, vấn đề an toàn phải được ưu tiên hàng đầu.

--

Sau khúc bị mặt của chính mình gây tổn thương tâm lý, Túc Lê lạnh tanh cùng cả nhà xem hết chương trình. Hồi trước cậu tưởng cái quay chương trình này là tập trung vào mẹ, vì Kinh Hạc có nói chương trình là để chuẩn bị cho các minh tinh, không ngờ chiếu lên mới biết toàn là quay cậu với Túc Minh, có nhiều cái Túc Lê còn không biết quay lúc nào.

Trần Kinh Hạc xem xong, thắc mắc: "Sao không thấy tôi xuất hiện?"

Ba Túc giải thích: "À, đợt trước đạo diễn có gọi điện tới, bảo là sau khi hỏi ý kiến đoàn thư kí của ngài, xét thấy ảnh hưởng ngài mang lại, họ quyết định cắt những đoạn có mặt ngài."

Trần Kinh Hạc sốc: "Sao tôi không biết chuyện này?"

Ba Túc nhận xét: "Kinh Hạc tiên sinh có tầm ảnh hưởng lớn với xã hội, họ làm vậy cũng không lạ."

Bạch Quân ngồi chơi một hồi, trừ cha mẹ Túc Úc ra, giờ anh mới biết người lớn ngồi cạnh Túc Lê chính là tổng giám đốc Trần Kinh Hạc nổi tiếng. Còn người đàn ông điển trai ngồi một bên khác lại chỉ là bảo mẫu của họ. Bạch Quân hơi choáng ngợp, cuối cùng mới nhìn hai bé em của Túc Úc.

Túc Minh ngồi trong lòng mẹ, lúc thấy mình và anh trai thì hưng phấn la hét.

Mà Túc Lê ngồi giữa ba Túc và Trần Kinh Hạc, lúc người lớn thảo luận, anh để ý thấy đứa nhỏ luôn lảng đi nhìn chỗ khác, có vẻ không hứng thú với mình trong TV, thậm chí là có khuynh hướng trốn tránh.

Bạch Quân quan sát một lúc rồi quyết định lấy sách ra đọc. Đọc được vài phút lại cảm giác có người cứ nhìn mình, anh ngẩng lên thì phát hiện bé con mới vừa rồi còn ngồi cạnh ba đã đi tới bên cạnh, nhìn chằm chằm vào cặp sách của anh, trên cặp đang kê cuốn Vật Lý tham khảo nâng cao.

Bé con không tự ý chạm vào sách mà ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cặp, mắt cứ dán vào những dòng chữ, có vẻ hết sức tò mò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.