Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói vô cùng, như thể sải cánh rộng lớn ấy còn gần ngay trước mắt.

Túc Lê bàng hoàng, tư duy theo không kịp, ngơ ngác nhìn lông vũ trên mặt đất. Đúng lúc này Túc Minh lanh lợi chạy vào, đằng sau còn có ba Túc.

Gió phe phẩy, lông vũ đung đưa đậu xuống.

Túc Thanh Phong mới vào phòng đã thấy một đống lông trên sàn cùng với cửa sổ mở toang, đoán được ngay chuyện gì đã xảy ra. Hắn đi tới đóng cửa sổ lại: "Thằng ranh Túc Úc này, đã bảo bao nhiêu lần là không được bay rồi."

Cúi xuống nhìn thấy Túc Lê đang đờ đẫn thì giật bắn mình: "Bé bé?!"

Đã dặn đi dặn lại là trong nhà không được phép dùng yêu thuật trước mặt Túc Lê, hắn còn nhắc Túc Úc rất nhiều lần, thằng lỏi này vẫn cứ lén xài yêu thuật. Lần này thì hay rồi, bay ngay trước mặt bé Lê! Ba Túc rất là đau đầu, vội vàng hỏi han: "Bé bé sao thế? Con khó chịu ở đâu à? Có phải thấy gì đó kì lạ không? Kể papa nghe nào, chúng mình không sợ nhé."

Có gì đó sai sai?!

Tại sao anh trai cậu mọc cánh mà cha vẫn còn bình tĩnh như vậy...?

"Anh trai." Túc Lê chỉ lên cửa sổ, gian nan hỏi: "Biết bay?"

Ba Túc thấy thế tự hỏi vài giây. Trước đó là vì nghĩ cho lòng tự trọng của con nên nhà họ gần như không dùng yêu pháp. Thỉnh thoảng Túc Úc cũng sẽ lười biếng bay đi học, nhưng đây là lần đầu tiên cất cánh ngay trước mặt bé Lê. Chỉ trong chớp mắt, Túc Thanh Phong đã nghĩ ra mấy biện pháp để vỗ về cảm xúc của con.

"Bé bé lớn lên cũng biết bay!" Hắn ôm đứa nhỏ vào lòng, vuốt tóc con: "Đến lúc đó còn bay cao hơn cả anh trai!"

Thứ nhất, phải để con biết việc bay lượn không phải cái gì bất thường.

Thứ hai, phải để bé Lê biết sau này con cũng có thể siêu như anh trai.

Túc Lê đần mặt ra, là sao? Lớn lên cậu cũng biết bay? Chẳng lẽ cả nhà cậu đều là yêu quái!?

Ba Túc thấy Túc Lê vẫn không nói gì, dường như chuyện anh trai có thể bay đã vượt quá nhận biết của thằng bé, chốc chốc lại nhìn ra cửa sổ, như thể muốn xem trên đó có lỗ thủng gì không. Thôi xong, đừng bảo con hắn thật sự coi bản thân là người nhé?

Bây giờ đã hoàn toàn khác xưa. Trước kia Túc Lê tàn tật, hắn và vợ chỉ muốn con được sống vui vẻ, nhưng giờ bé bé đã khỏe lại, tức là mấy năm nữa có thể cùng em trai học yêu pháp, thế thì không thể tiếp tục nuôi như người được.

"Bát bát cũng biết bay?" Túc Lê không thể tin được suy đoán của mình.

Túc Thanh Phong bế con lên, giải thích: "Papa cũng biết bay, nhưng papa không có cánh giống anh trai, về sau bé bé lớn lên sẽ có cánh giống anh nè." Hắn quyết định uốn nắn nhận thức sai lầm của con, bèn biến ra một cái đuôi mèo, vươn tới trước mặt thằng bé, đung đưa qua lại để Túc Lê làm quen: "Bé bé xem đuôi của papa này ~"

Đuôi mèo vẫy vẫy, thậm chí để thu hút sự chú ý, ba Túc còn biến ra hẳn mấy cái...

Túc Lê há hốc, từ từ? Nhà cậu ngoài một người có cánh thì còn có một người có đuôi?

Thế cậu là gì? Cậu có còn là Phượng Hoàng không?

Chuyện này là sao? Cậu không phải đầu thai vào gia đình nhân tộc, mà là gia đình yêu tộc?!

Vậy sao trong hai năm qua, kí ức của cậu không hề có manh mối gì về việc "người nhà là yêu quái", thậm chí cậu còn chưa từng thấy cha mẹ hay anh trai dùng yêu thuật...

--

Phong Yêu đúng giờ đến nhà họ Túc, người mở cửa là Túc Dư Đường, không thấy mấy đứa nhỏ trong phòng khách.

"Tất cả ở trên lầu ấy." Mẹ Túc nói: "Sáng nay anh lớn bay ra ngoài, dọa bé Lê, giờ ba nó đang dỗ."

Phong Yêu giật mình: "Bay ra ngoài?"

Thần Loan Điểu trời sinh biết bay mà?

Mẹ Túc giải thích: "Hồi trước chúng tôi dặn cậu ở trong nhà không được dùng yêu thuật, lí do là vì sức khỏe của bé bé không tốt. Chúng tôi tưởng thằng bé cả đời sẽ không thể tu luyện, định nuôi như trẻ em loài người, như vậy sẽ không khiến thằng bé tủi thân. Đợt trước bác sĩ Bạch lại bảo..."

Phong Yêu nghe Túc Dư Đường giải thích mới hiểu đầu đuôi, nhưng Túc Lê biết dùng linh lực mà?

Một lúc sau, ba Túc bế hai anh em từ trên lầu xuống, đặt cả hai xuống thảm lông rồi vào trong nhà kho. Phong Yêu ngồi xuống thảm, thấy Túc Lê thẫn thờ thì không dám lên tiếng, lẳng lặng bê thùng đồ chơi ra, bày từng thứ mà Túc Lê thíchtrước mặt thằng bé.

Túc Minh thì ham chơi, đã bắt đầu chạy rửng khắp phòng, thỉnh thoảng còn chạy vào bếp tìm mẹ.

"Chuyện cả nhà ta đều là yêu..." Mãi sau Túc Lê mới lên tiếng: "Anh biết từ trước rồi đúng không?"

Phong Yêu: "?"

Y không hiểu câu này lắm, cẩn thận ngẫm nghĩ rồi đáp: "Nhóc không biết à?"

Bé con nghe vậy thở dài thườn thượt, đầu gục xuống, trông rõ là uể oải, một lát sau mới nói: "Hông biết..."

Phong Yêu thấy Túc Lê không vui, đẩy người máy tới, nhưng đứa nhỏ vẫn gục đầu chẳng phản ứng gì.

Kì lạ, đây là món đồ chơi thằng bé thích nhất mà?

Túc Lê không để ý hành vi của Phong Yêu. Cậu hoàn toàn không nghĩ ra chuyện này. Hồi trước đúng là có nhiều lúc cậu thấy rất lạ, nhưng những chi tiết đó đều bị thái độ thản nhiên như không của Phong Yêu và các loại dụng cụ đa dạng của thế giới này đánh lừa. Giờ cẩn thận nghĩ lại, sữa bột và cháo có linh khí, con rối bảo mẫu, Phong Yêu không dám thi triển các loại yêu pháp trong nhà,... Nếu những chuyện này đặt ở một gia đình yêu tộc thì tất cả đều có thể giải thích.

Cậu lại hỏi Phong Yêu thêm vài câu, sau đó mới hay nhà mình thật ra là gia đình tạo thành từ Cửu Vĩ Thiên Miêu và Thần Loan Điểu, từ đầu tới giờ cả nhà vẫn luôn là yêu.

Túc Lê không hiểu: "Vậy sao bọn họ không dùng yêu thuật?"

Phong Yêu cũng thấy lạ, nhưng vẫn thuật lại lời giải thích của Túc Dư Đường.

Túc Lê: "... Sao anh không nói cho ta biết?"

Cho nên bọn họ có thể kiên trì suốt hai năm không dùng yêu thuật trước mặt cậu?

Phong Yêu khựng lại: "Nhóc đâu có hỏi."

Túc Lê: "... Anh không thấy lạ à?"

Phong Yêu cẩn thận trả lời: "Chuyện này có liên quan gì tới việc ta bảo vệ nhóc không?"

Đúng là y thấy cái nhà này quái thật. Túc Lê rõ ràng rất thông minh, còn có bí mật, lại giấu giếm vợ chồng Túc Thanh Phong. Mà vợ chồng nhà kia lại nuôi con non như nuôi người, thậm chí còn nuôi tới 2 năm, cẩn thận từng li từng tí chăm lo cho tâm lý thằng bé... Đúng là lạ đời. Đến giờ y vẫn chưa hiểu nguyên nhân dẫn tới cục diện kì quái hiện giờ là do đâu. (Editor: Do ông nói gà bà nói vịt chứ đâu =]]]]]]]]]]]]]]]]])

Nhưng những chuyện này không phải cái y cần tìm tòi nghiên cứu, nhiệm vụ của y chỉ là bảo vệ Túc Lê.

Túc Lê im lặng, cậu không nghĩ sẽ xảy ra hiểu lầm tai hại như vậy.

Cả nhà đều là yêu, cậu lại khổ cực học cách làm một con người.

Cách đó không xa, cửa nhà kho mở ra.

"Bé bé, mình không học theo anh trai nhé. Papa làm xe cho con này, chúng ta học cái này trước nha." Ba Túc đi ra, đặt hai chiếc xe ba bánh trẻ em mới tinh trước mặt Túc Lê, mong đợi nhìn bé con đang ngồi trên ghế sô pha.

Cái xe ba bánh này trông khá giống với các loại xe đang thịnh hành trên thị trường hiện giờ, chỉ là nó dùng vật liệu mới lạ. Hai chiếc xe một xanh một đỏ, còn chưa sơn kín, có vài chỗ thấy được nguyên khúc xương yêu thú trắng hếu. Phong Yêu không khỏi rùng mình, Túc Lê nghe cha nói cũng nhìn xuống. Cậu bây giờ có thể ngửi được loáng thoáng mùi yêu quái. Sáng nay mùi nặng nhất đến từ Túc Úc giương cánh bay đi, tiếp theo là Phong Yêu, nhưng khi cha mang ra hai cái xe ba bánh này ra, cậu rõ ràng ngửi được mùi của yêu thú cao cấp.

Yêu tộc thường sẽ thu hồi mùi của mình, chỉ khi sử dụng yêu pháp hoặc là hiện nguyên hình thì mới có thể bại lộ mùi của bản thân. Ngũ giác của cậu mới khôi phục được vài ngày, chỉ miễn cưỡng ngửi được chút chút, mùi rõ như vậy chứng tỏ yêu khí đã hoàn toàn bại lộ.

Túc Lê: "..."

Nếu như cậu không nhìn nhầm, hai cái xe này hẳn là được làm từ xương và gân của yêu thú cấp cao, mùi của chúng rất khó che giấu...

Hai chiếc xe lập tức thu hút sự chú ý của Túc Minh, nhóc con vội vàng nắm tay cầm, đẩy cái xe màu lam ra ngoài. Ba Túc đành phải bế thằng bé lên: "Minh Minh đợi chút nào, lát nữa papa dạy con đạp xe nhé."

Nói rồi hắn nhìn sang Túc Lê, phát hiện con trai vẫn đang ngồi trên ghế: "Bé bé?"

Hai cái xe này là hắn và Túc Úc nửa tháng nay thức đêm làm, sơn xong còn cố ý dùng yêu thuật át mùi sơn. Xe làm từ xương của yêu thú cao cấp tất nhiên không lo bị gỉ, cũng không sợ bấp bênh lỏng lẻo, rất phù hợp cho con non. Chuyện sáng nay Túc Úc bay ra ngoài e là đã dọa tới bé bé, dự định ban đầu của Túc Thanh Phong là cuối tuần mới mang hai đứa nhỏ ra ngoài tập đạp xe, giờ chỉ có thể lấy ra trước để dỗ Túc Lê.

Nhưng mà.

Là ảo giác của hắn à? Sao hắn thấy bé bé chẳng thích chút nào, rõ ràng lúc ở khu vui chơi còn nhìn chằm chằm xe ba bánh của nhà người ta mà, hay là không thích kiểu dáng xe hắn làm? Không thể nào? Hắn còn cố ý tới khu vui chơi khảo sát...

"Bé bé?" Ba Túc ngồi xuống trước mặt Túc Lê, cẩn thận hỏi: "Con không thích màu đỏ à? Thế bé bé thích màu gì, papa sơn màu khác cho con."

Mẹ Túc thấy thế không khỏi lên tiếng: "Từ nãy tới giờ con không nói gì, có khi nào bị Túc Úc dọa rồi không?"

Ba Túc hơi chột dạ: "Chắc không phải đâu, ban nãy anh còn dùng đuôi đùa con mà..."

Mẹ Túc: "Anh còn dùng đuôi đùa thằng bé!?"

Túc Lê nhìn hai vị phụ huynh hết sức cẩn trọng với mình, lại quay đầu nhìn xe ba bánh nhi đồng đầy mùi yêu thú, cuối cùng bám vào thân ghế trèo xuống, đi tới trước cái xe. Thấy cha vẫn đứng im không nhúc nhích thì hỏi: "Bát bát?"

"Mình ra vườn tập đạp xe nhé." Ba Túc lập tức điều chỉnh tâm trạng, sốt sắng nhấc hai cái xe lên.

"Thanh Phong, sáng nay anh có một tiết mà đúng không?" Mẹ Túc thấy chồng tràn đầy phấn khởi xách xe ra vườn, đằng sau là hai bé con lẽo đẽo theo đuôi, bèn nhắc nhở: "Anh sắp muộn làm rồi đấy."

Ba Túc khua tay: "Xin nghỉ, hôm nay anh phải dạy con trai đạp xe."

Trong vườn là mặt cỏ tương đối bằng phẳng, nhưng có lối đi lát đá, ba Túc đành phải đặt xe ở chỗ đoạn vườn bên cạnh đường bê tông vào gara. Sau đó mới đặt hai đứa nhỏ lên xe, để Phong Yêu canh chừng, mình ngồi xổm xuống dạy con cách đạp.

"Con đặt chân ở đây nhé, sau đó giẫm nào." Túc Thanh Phong cầm chân Túc Lê, hơi dùng sức nhấn một cái, xe ba bánh di chuyển về phía trước một khoảng nhỏ. Hắn tươi cười: "Bé bé thử đi nào."

"..."

Tâm trạng Túc Lê rất phức tạp, cậu vẫn còn chưa hết sốc việc cha mẹ anh em đều là yêu quái, giờ thấy cha ấm giọng nhỏ nhẹ dạy cách đạp xe thì lại càng hoảng hốt. Nếu cậu là con người, vậy còn hiểu được những hành vi này, vì trong ấn tượng của Túc Lê, chỉ có Nhân tộc mới tốn thời gian dạy con nhỏ cách sử dụng dụng cụ vui chơi. Ở thời đại của cậu, con non Yêu tộc luôn được cha mẹ mang lên núi đi săn, hoặc là học yêu pháp tự vệ, thời gian chủ yếu dùng để tu luyện trưởng thành.

Yêu tộc trên Phượng Hoàng Thần Sơn luôn dạy con như vậy, ném vào núi cho tụi nhỏ tự rèn luyện, xuống núi đứa này còn dữ hơn đứa kia.

Ngay cả bản thân cậu hồi đó không có ai dạy bảo, 2 tuổi đã biết nhảy lên Thần Mộc Ngô Đồng bắt linh trùng. Thế mà bây giờ, 2 tuổi vẫn còn được cha mẹ ôm vào lòng che chở, học cái gì cũng cần cha mẹ nắm tay nắm chân chỉ dạy.

Papa mama của cậu chẳng giống cha mẹ yêu tộc bình thường gì hết.

Trong lúc Túc Lê đờ đẫn, Túc Minh ở bên cạnh đã hì hục đẩy xe ra ngoài. Nhóc con lao nhanh như gió, chân còn không đặt lên bàn đạp, tự dùng lực hai đùi đẩy mình và xe về phía trước.

"Bát bát! Xem bé này." Túc Minh đẩy được xe tiến lên, lập tức ngoái đầu lại đợi khen.

Ba Túc vỗ tay ngay: "Minh Minh giỏi quá."

Túc Minh nghe thế, hai chân càng dùng sức đẩy xe.

Túc Lê: "..."

Đây thật sự là gia đình yêu tộc ư?

Túc Thanh Phong đầy mong đợi nhìn Túc Lê: "Bé bé dùng sức nào!"

Nhưng hắn đợi mãi, thấy Túc Lê có vẻ vẫn chưa hiểu cách đạp xe, bèn kiên nhẫn dạy lại. Sau mấy lần như vậy, cuối cùng cũng thấy bé con chủ động đặt hai chân lên bàn đạp, sau đó hơi dùng sức nhấn xuống. Lần đầu đạp hụt, trượt chân đạp xuống đất.

Ba Túc nín thở chờ đợi, bé con dường như không ngờ mình sẽ đạp hụt, cúi xuống nhìn, sau đó nhấc chân đặt lên bàn đạp, dùng sức đạp một cái.

Xe ba bánh màu đỏ dịch chuyển về phía trước một bước nhỏ, ba Túc như thấy kì tích giơ tay vỗ bốp bốp, đến cả Phong Yêu cũng vỗ tay theo.

"Bé bé biết đạp xe rồi! Học được trước cả Minh Minh!" Ba Túc quay sang nhìn Phong Yêu: "Tiểu Phong, cậu có thấy không, bé Lê biết đạp xe rồi."

Phong Yêu gật đầu, lại vỗ tay mấy cái.

Túc Lê xấu hổ, mặt đỏ bừng: "..."

--

Cứ thế tới tận trưa, dưới ánh mắt ân cần của cha, Túc Lê đạp vài vòng quanh sân, bữa trưa ăn thêm một bát cháo gạo. Ăn xong thì được Phong Yêu dẫn đi dạo cho tiêu thực, đến khi tiếng điện thoại di động của ba Túc vang lên, thu hút sự chú ý của cậu.

Trước kia Túc Lê không quá để ý công việc của cha mẹ, nhưng sau chuyện sáng nay, cậu luôn quan sát hai người. Càng nhìn càng thấy họ giống Nhân tộc bình thường, tập tính sinh hoạt cũng khác hẳn Yêu tộc.

Có điện thoại, Túc Lê lập tức vểnh tai nghe lỏm.

Đây là điện thoại của Cục Quản Yêu, nói chuyện xong, hắn bảo vợ: "Tra được vụ con chó cắn người ở công viên hôm bữa rồi, vết thương trên người nó là do yêu tộc khác gây ra. Họ đang khoanh vùng tập trung điều tra ở núi Tức Linh, vừa rồi gọi tới là để nhờ nếu chúng ta có thông tin gì thì báo cho họ."

Những năm qua nhân khẩu Yêu tộc sụt giảm nghiêm trọng, Thú tộc mở được linh trí càng là đối tượng bảo hộ trọng điểm của Cục Quản Yêu. Thế mà có yêu dám ra tay với Thú tộc, đây không khác nào coi khinh điều luật Cục Quản Yêu đã đặt ra nhiều năm nay.

"Có khi nào con yêu làm tổn thương Thú tộc kia là cái con ác yêu định bắt cóc bé bé không?" Mẹ Túc nghe thế suy ngẫm: "Nhà mình ở núi Tức Linh nhiều năm, nhưng tình hình ở sâu trong núi thường xuyên thay đổi, nghe nói còn có rất nhiều di tích thượng cổ. Nếu là ác yêu từ những nơi đó ra, đúng là có thể qua được mắt vợ chồng mình với Cục Quản Yêu."

Cục Quản Yêu? Hóa ra không phải là tổ chức của con người à?

Ác yêu định bắt cóc cậu? Nghĩa là sao?

Núi Tức Linh? Di tích thượng cổ? Cái này có liên quan tới việc Phong Yêu tìm được mảnh vỡ không?

Ngữ điệu xa lạ nên nhiều lúc Túc Lê theo không kịp, nghe lén một lúc lâu cũng chỉ nắm được đại khái.

Hai vợ chồng nói chuyện một hồi mới để ý con nhỏ đang bám vào ghế sô pha. Túc Lê đã đứng đó được một lúc, nhìn hai người chằm chằm, có vẻ như rất tò mò nội dung cuộc hội thoại.

Túc Thanh Phong đi tới bế con lên: "Sao bé bé đứng đây thế?"

"Bé bé có nhớ chú cún ở công viên không?" Ba Túc dịu dàng nói: "Cún được cứu rồi, nhờ có Lê Lê thông minh phát hiện vết thương trên người cún, nên bạn cún mới được kịp thời cứu chữa đấy." Hắn cũng không biết nói câu dài vậy con có nghe hiểu không, tiếp tục khen hết lời.

Túc Thanh Phong còn nghĩ tới một chuyện, quay sang bảo vợ: "Cục Quản Yêu nói lúc bọn họ tới nó đã thoi thóp, tất cả là nhờ một khối linh lực trong người nó, giúp nó giữ được mạng sống."

Mẹ Túc: "Anh làm à?"

Ba Túc đáp: "Không, anh chỉ để lại thuốc thôi, linh lực thì không dám mạo hiểm, Thú tộc mới mở linh trí rất yếu."

Linh lực của hắn không chỉ dồi dào mà còn bá đạo, con chó kia không chịu nổi.

Túc Lê ngẩn ra, vậy là linh lực của cậu đã phát huy tác dụng.

Linh lực của Phượng Hoàng có thể Niết Bàn, đủ để bảo vệ chú chó đó.

"Bé bé, mình chơi bế cao nhé." Ba Túc giơ Túc Lê lên cao, nhưng trò chơi này hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của con non. Lên rồi xuống, khuôn mặt bé con vẫn vô cảm, hoàn toàn không giống Túc Minh sẽ cười khanh khách.

Điện thoại của ba Túc lại vang lên, lần này là phụ huynh học sinh gọi, bèn đưa Túc Lê cho vợ bế.

Hắn đi ra góc nghe máy, không khỏi sửng sốt: "Đến đây? Để tôi ra ngoài xem."

"Ai đến vậy?" Mẹ Túc hỏi.

Ba Túc: "Cậu bé Tiểu Bàn lần trước chơi đá banh với Lê Lê và Minh Minh ở công viên ấy. Ba thằng bé mới gọi cho anh, nói là con họ muốn tới chơi với bé bé nhà mình, hỏi anh đã thấy thằng bé tới chưa."

Quanh nhà họ Túc đầy trận pháp để đề phòng người lạ. Thôn dân thường xuyên đi qua thì không sao, chứ người lần đầu tới chắc chắn sẽ lạc.

Quả nhiên ba Túc vừa ra ngoài đã thấy trước cửa nhà có hai đứa nhỏ đang đi vòng quanh. Thôn này không lớn, khá an toàn, nên người trong thôn luôn kệ cho tụi nhỏ chạy khắp nơi. Tiểu Bàn còn dẫn theo một cậu bé khác, ba Túc đành phải đưa hai đứa vào trong nhà.

Cậu bé đi cùng Tiểu Bàn chính là Tiểu Đông. Hôm đó thằng bé bị chó dọa, về ốm một trận. Người trong nhà luôn miệng nói cậu nhóc may mắn không bị chó cắn, nhưng Tiểu Đông biết là nhờ có đồ ngốc kéo lại, nếu không nhóc đã bị chó vồ rồi.

Lê Lê không phải thiểu năng giống bà nội nói, ngược lại, Lê Lê rất thông minh, còn dũng cảm nữa. Lê Lê không chỉ đá bóng giỏi, mà lúc nguy hiểm còn biết bảo vệ mình. Cô giáo ở nhà trẻ dạy được giúp đỡ phải nói cảm ơn, cậu nhóc chưa kịp nói cảm ơn với Lê Lê, thế nên hôm nay mới gọi Tiểu Bàn đi cùng. Anh trai của Tiểu Bàn là học sinh của ba Lê Lê, chắc chắn biết nhà Lê Lê ở đâu.

Hai đứa nhỏ lần đầu tới cuối thôn, ba Túc biết ý định của tụi nhỏ thì cười dặn: "Lần sau trước khi tới các con nhớ bảo ba mẹ gọi cho chú thông báo. Cuối thôn gần rừng núi, hơi nguy hiểm, các con còn nhỏ, không được lén chạy tới đây chơi đâu, nhớ chưa?"

Tiểu Bàn và Tiểu Đông: "Nhớ rồi ạ."

Vườn hoa trong biệt thự nhà họ Túc rất đẹp, hai đứa nhỏ mới vào đã choáng ngợp, chỉ biết lẽo đẽo theo sau ba Túc. Vào nhà thì thấy ngay hai đứa nhỏ đang ngồi chơi trên thảm ở phòng khách, Minh Minh ôm gấu bông nhìn bọn họ, nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi rồi reo lên: "Là anh đá bóng!"

Tiểu Đông nhìn thấy Túc Lê ngồi cạnh mẹ Túc trên thảm, bé con mặc áo ngủ hình con thỏ, tay còn cầm người máy, im lặng không có phản ứng.

Tiểu Bàn thấy thế huých Tiểu Đông một cái, Tiểu Đông đỏ mặt đi tới.

"Lê Lê."

Túc Lê nghiêng đầu, cậu nhận ra nhóc béo lần trước gặp ở công viên, cùng với Tiểu Đông cứ toàn cướp bóng của cậu. Tiểu Đông đứng trước mặt Túc Lê, nước da cháy nắng sậm màu hơn, có vẻ như là đang đỏ mặt. Thằng bé cứ đứng lù lù như vậy, sau đó đột nhiên khom lưng: "Cảm ơn cậu lần trước đã kéo tớ ở công viên, nếu không có cậu kéo, tớ đã bị chó cắn rồi."

Công viên?

Túc Lê nhớ lại, lúc ấy thằng nhóc này sợ đần người, cậu vừa hay đứng cạnh nên tiện tay kéo một cái.

Vậy là nhóc ta tới tận đây để cảm ơn?

Tiểu Đông cắn môi, mãi sau mới ngắc ngứ nói tiếp: "Lê Lê rất thông minh. Cô giáo dạy là làm sai thì phải dũng cảm nhận lỗi, tớ không nên nói cậu là đồ ngốc, tớ xin lỗi."

Ba Túc và mẹ Túc chỉ biết là đứa nhỏ này tới nói cảm ơn chuyện con chó lần trước, không ngờ còn có chuyện khác. Bọn họ lo lắng nhìn Túc Lê, gần đây bé bé đã bắt đầu hiểu được các câu đơn giản, bọn họ sợ con sẽ nhận ra người khác có ác ý với mình.

"Hông sao." Bé con bập bẹ nói.

Tiểu Đông rất mừng, hỏi tiếp: "Về sau tớ có thể tới rủ cậu đi đá bóng không?"

Túc Lê đáp: "Được."

Hai vợ chồng nghe Túc Lê nói chuyện, sững sờ xong kích động. Mẹ Túc vội vàng vào bếp lấy đồ ăn vặt cho mấy vị khách nhỏ, ba Túc thì bế Túc Lê xoay một vòng, khen ngợi: "Bé bé nhà chúng ta thông minh quá, biết nói không sao."

Túc Lê đành phải chỉ vào máy tính bảng trên bàn: "Phim hoạt hình nói ạ."

Ba Túc thơm má con chụt chụt: "Thế vẫn là bé bé thông minh! Xem phim hoạt hình cũng học được, giỏi quá đi mất."

Tiểu Bàn và Tiểu Đông ở lại chơi thêm một lúc, sau đó được ba Tiểu Bàn tới đón đi, nói là chiều tụi nhỏ còn phải đi nhà trẻ.Trước khi đi hai đứa nhỏ còn hẹn Lê Lê và Minh Minh cuối tuần chơi đá bóng, khiến ba mẹ Túc lại kích động thêm một hồi, Túc Dư Đường càng quyết tâm phải xây một cái sân bóng đằng sau phòng làm việc.

Tới chiều, Túc Minh buồn ngủ, nằm trên thảm ngáy o o. Túc Lê thì ngồi xem phim hoạt hình cùng mẹ, Phong Yêu ngồi cạnh đọc sách, ba Túc còn giới thiệu cho y mấy cuốn tiểu thuyết đang bán chạy. Ngoài mặt Túc Lê không thể hiện gì, nhưng sự chú ý đã dồn hết vào mấy cuốn sách.

Tầm 3-4 giờ chiều, điện thoại của ba Túc lại vang lên.

Túc Lê nghe thế ngẩng đầu, hôm nay có vẻ như điện thoại của cha vang lên rất nhiều lần.

"Bên trường gọi à?" Mẹ Túc hỏi.

Ba Túc ngạc nhiên: "Không, là số điện thoại lạ."

Còn là số của tỉnh khác, ba Túc tưởng là điện thoại lừa đảo nên cúp luôn. Một lúc sau bên kia gọi lại, Túc Thanh Phong thấy thế nghe thử, một giọng nữ trưởng thành vang lên: "Chào Túc đại nhân, tôi là Thanh Điểu hôm trước gửi bái thiếp cho ngài."

Thanh Điểu? Ba Túc nhớ ra, dạo trước hắn có nhận bái thiếp từ Thanh Điểu, nói là một thời gian nữa đại nhân nhà cô sẽ tới núi Tức Linh chào hỏi. Lúc ấy Túc Thanh Phong đã đồng ý, nhưng qua mấy tuần, hắn cũng quên mất.

"Tôi nhớ rồi." Ba Túc hỏi: "Là hôm nay à?"

Giọng nữ đáp: "Vâng, chúng tôi đã tới núi Tức Linh, xin hỏi có tiện để lên nhà không ạ?"

--

Núi Tức Linh là một ngọn núi tụ tập khá nhiều yêu quái, quanh đây ngoài thôn Tức Linh thì còn có kha khá thị trấn, thôn làng khác. Thư kí dừng xe ở nhà văn hóa của thôn, đối phó với lãnh đạo thôn nhiệt tình quá độ. Boss nhà cô còn cố ý tới trường trung học trong thôn, dường như muốn tìm gì đó nhưng không tìm được.

Đến núi của yêu quái tất nhiên phải bái phỏng yêu quái đứng đầu núi đó. Núi Tức Linh có rất nhiều đại yêu, nhưng thanh danh hiển hách nhất không ai qua được vợ chồng nhà họ Túc. Thậm chí có thể nói nguyên đám yêu quái ở núi Tức Linh là do vợ chồng nhà này che chở, họ muốn lên núi thì trước hết phải báo cho nhà họ Túc một tiếng.

Nói chuyện điện thoại xong, cả hai lập tức xuống cuối thôn, vừa tới đã gặp trận pháp.

Người đàn ông được Thanh Điểu gọi là giám đốc Trần hơi ngước lên, yêu đồng hiện ra. Y đi trước thư kí, xuyên qua ảo ảnh, căn biệt thự lập tức xuất hiện trước mặt cả hai.

Thanh Điểu tiến lên ấn chuông, một lúc sau cổng mở ra.

Bọn họ đi qua cổng, một người đàn ông mặc quần áo ở nhà đi tới đón.

"Kinh Hạc tiên sinh?" Ba Túc nhìn người đàn ông dù mặc đồ bình thường cũng không giấu được sự hào hoa phong nhã. Khi Thanh Điểu gửi bái thiếp, hắn không ngờ người này lại chủ động tới chào hỏi.

Núi Tức Linh ở thành phố S, ở cách lãnh địa của người đàn ông này rất xa, mà vị này cũng là một đại yêu tiếng tăm lẫy lừng của Yêu giới. Y làm ăn lớn, gia tài bạc triệu, hình như từ mấy ngàn năm trước đã liên tục đổi thân phận trà trộn ở thế giới con người. Không ai biết y rốt cuộc đã sống bao lâu, bởi vì y vĩnh viễn mang khuôn mặt trẻ tuổi đó. Trần Kinh Hạc còn sống khá khép kín, chưa từng nhúng tay vào chuyện trong Yêu giới, nhưng không một ai ở Yêu giới dám coi thường y.

Nguyên nhân thứ nhất là vì y có rất rất nhiều tiền. Giai đoạn Cục Quản Yêu khó khăn nhất, chính y là người tài trợ cho họ vượt qua.

Nguyên nhân thứ hai là người này sâu không lường được, thực lực không thể coi thường. Nghe nói từng có đại yêu khiêu khích y, kết cục là bị rút xương nửa người, đến nay vẫn còn đang tĩnh dưỡng.

Trần Kinh Hạc gật đầu: "Ngài Túc, làm phiền rồi."

"Mấy đứa nhỏ đang chơi ở trong nhà, chúng ta có thể lên thư phòng nói chuyện." Ba Túc dẫn người vào trong.

Trần Kinh Hạc đi theo, quan sát bài trí trong nhà. Ấm áp đơn giản, mỗi góc tường góc bàn đều được bọc xốp, khắp nhà cũng rải rác thảm lông và đồ chơi của trẻ em. Y nhìn sang Túc Dư Đường đang ngồi ở thảm cùng với hai đứa bé, gật đầu thăm hỏi, sau đó nhận thấy đứa trẻ ngồi trong lòng Túc Dư Đường cứ nhìn mình chằm chằm.

Nguyên nhân lớn nhất khiến vợ chồng nhà họ Túc quyết định ở ẩn tại núi Tức Linh là vì con của họ, nghe nói mấy năm trước còn sinh một cặp song sinh, đứa bé đang nhìn y hẳn là một trong hai đứa trẻ đó. Trần Kinh Hạc cũng chỉ nhìn một cái rồi theo Túc Thanh Phong lên lầu.

Mà Túc Lê đang ngồi trong lòng mẹ Túc thì dõi theo bóng lưng Trần Kinh Hạc, cho đến khi y biến mất ở bậc cầu thang cuối cùng.

Mẹ Túc tưởng là bé con muốn chơi với ba, bèn nói: "Đó là khách của papa, có việc cần nói với papa, đợi papa xong việc lại chơi với bé bé nhé?"

Túc Lê hơi cắn răng, dù chỉ lướt qua, nhưng khuôn mặt của người đàn ông đó đã in sâu trong đầu cậu.

Cậu sẽ không nhìn lầm, nhất là khi mấy đêm liền cậu còn mơ đi mơ lại một giấc mơ. Trong mơ, cái người áo đen luôn thuyết phục cậu tiết kiệm vật liệu, giống hệt người đàn ông vừa xuất hiện.

Đó là cánh tay đắc lực của cậu ở Phượng Hoàng Thần Sơn, cũng là một người cậu hết sức tin tưởng.

--- Kinh Hạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.