Chương trước
Chương sau
Đàm Hạ nói xong, Dung Niên với cả Lục Cận Ngôn đồng thời nghĩ tới một người.
"Là mẹ nhỏ của Mặc Mặc."
Dung Niên và Lục Cận Ngôn cũng từng lén bàn luận về người phụ nữ này, vốn dĩ đã có chút nghi ngờ cô ta. Hiện giờ, tin tức Đàm Hạ mang đến càng làm cho bọn họ chắc chắn về sự nghi ngờ của mình.
"Đàm Hạ, anh đã nói với người nhà rằng Cư Cư với cả Mặc Mặc đang gặp nguy hiểm chưa?"
"Nói rồi." Sắc mặt Đàm Hạ không tốt cho lắm: "Nhưng chuyện cha Mặc Mặc chết được giấu rất kỹ."
"Tuy rằng tôi đã nói với bọn họ, nhưng chưa chắc bọn họ đã tin."
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên nghiêm túc hẳn lên, giọng cậu cứng lại: "Đừng lo, bây giờ tôi đi tìm anh hai ngay."
"Được."
Đàm Hạ không từ chối, mục đích hắn đến đây cũng chính là để tìm sự trợ giúp từ bọn họ.
Dung Niên xoay người, không rảnh quan tâm Lục Cận Ngôn, chạy bịch bịch đi tìm anh hai.
Đàm Hạ ở nguyên chỗ cũ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Cận Ngôn: "Ngài Lục, anh sẽ giúp tôi chứ?"
Lục Cận Ngôn nhếch mày: "Cho dù cậu không mở miệng thì tôi cũng sẽ giúp."
Đàm Hạ lắc đầu, nói thẳng: "Vì nể mặt Dung Niên nên đương nhiên ngài sẽ giúp, nhưng tôi không chắc ngài có thể giúp được những gì trong chuyện này."
Là một người sinh ra từ vũng bùn, đương nhiên hắn không phải là một kẻ lương thiện, và hắn cũng không tin người khác cũng có lòng lương thiện ấy.
Vậy nên, hiển nhiên hắn không tin Lục Cận Ngôn thật lòng muốn giúp đỡ.
Nhận ra tính nết của hắn, Lục Cận Ngôn cảm thấy khá thú vị: "Vậy cậu nói đi, phải làm sao thì cậu mới tin tôi thật sự muốn giúp cậu."
"Trao đổi."
"Tôi biết ngài muốn gì." Giọng điệu Đàm Hạ bình tĩnh, hắn nói: "Mang Cư Tử Dật bình an đến trước mặt tôi, tôi giúp ngài tiêu diệt Mael."
Nghe thấy cái tên Mael, đôi mắt lạnh lẽo của Lục Cận Ngôn lập tức nheo lại.
"Cậu biết gã? Rốt cuộc cậu là ai?"
Trong lúc Lục Cận Ngôn điều tra về Mael, hắn hoàn toàn không phát hiện Đàm Hạ có liên quan đến chuyện này.
Đàm Hạ không trả lời ngay, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm hắn: "Trước tiên hãy nói cho tôi biết, ngài có đồng ý điều kiện trao đổi không?"
Lục Cận Ngôn nhìn hắn vài giây, lạnh lùng nói: "Hẳn là cậu đã biết tôi sẽ không từ chối điều kiện này."
"Phải." Đàm Hạ cười một tiếng: "Tôi biết ngài sẽ không từ chối."
"Ngoại trừ tôi, những người khác cố ý tiếp cận Mael để đánh cắp một chút đồ của hắn, Lục Cận Ngôn..... Như vậy rất nguy hiểm."
Vẻ mặt Lục Cận Ngôn nghiêm túc: "Nói rõ."
"Đón Lục Đinh Diệp trở về đi, nếu chậm trễ thì y sẽ không thể quay về được." Đàm Hạ không mặn không nhạt nói.
Ánh mắt Lục Cận Ngôn đặt lên khuôn mặt hắn, một lúc lâu sau, hắn không hỏi lý do nữa mà dứt khoát đặt vé.
Hắn có con mắt nhìn người rất chính xác.
Bất kể Đàm Hạ biết chuyện này bằng cách nào, tại sao lại nhận ra Lục Đinh Diệp gặp nguy hiểm, nhưng tóm lại Đàm Hạ không hề nói dối.
Thậm chí Lục Cận Ngôn còn có thể cảm nhận được, nếu không phải vì Cư Tử Dật, nếu không phải vì để hắn có thể toàn tâm toàn ý đi cứu Cư Tử Dật.....
Có khả năng Đàm Hạ sẽ không bao giờ nói những việc này cho hắn.
"Lục Đinh Diệp và Cư Tử Dật đều đang ở cùng một quốc gia, ngài Lục, khi nào ngài đón Lục Đinh Dịêp về thì cũng đón cả Cư Tử Dật cho tôi."
"Đổi lại, tôi sẽ tiếp sức cho ngài, giúp ngài làm rất nhiều việc, cuộc mua bán này, ngài tuyệt đối không bị lỗ."
"Tôi không phải là người thích chiếm tiện nghi, ngoại trừ việc giúp ngài đón Cư Tử Dật trở về, nếu ngài muốn ra điều kiện khác thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp ngài."
"Ừm."
Hai người nhất trí thỏa thuận, nhưng Đàm Hạ vẫn chưa rời đi.
"Khi nào ra nước ngoài, tôi sẽ đi cùng ngài." Hắn nói: "Muốn mang Lục Đinh Diệp ra ngoài không hề đơn giản."
Nếu Lục Cận Ngôn cứng rắn cứu người ra, vậy thì bại lộ là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng hắn thì khác.
Hắn vẫn còn tác dụng với Mael, tuy đã trốn thoát được vài năm nhưng Mael vẫn không hề từ bỏ việc tìm kiếm hắn.
Chỉ cần hắn trở về, rồi tự thú nhận là mình đã thả Lục Đinh Diệp, như vậy thì Lục Cận Ngôn sẽ không bị bại lộ.
Nói gì thì nói Lục Đinh Diệp chỉ là hàng giả, nếu muốn dùng kế "nội ứng ngoại hợp" thì không nên dùng y.
Lục Cận Ngôn gật đầu, không cần Đàm Hạ nói, hắn cũng sẽ dẫn Đàm Hạ theo.
Hai người nói chuyện một lúc, Lục Cận Ngôn để hắn ở lại trong phòng nghỉ ngơi, còn mình thì xoay người đi ra ngoài.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Đàm Hạ ngồi trên ghế sofa, cười tự giễu.
Những người luôn sống trong bóng tối sẽ có chút gì đó không tốt, vô tình bắt được chút ánh sáng thì tuyệt đối sẽ không để tuột khỏi lòng bàn tay.
Phía bên kia.
Nghe Dung Niên nói những điều đó, Dung Trì nhíu mày hỏi: "Em nghe được ở đâu vậy? Sao anh lại không biết cha Mặc Mặc đã qua đời?"
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên căng cứng, không hé miệng.
Cậu vẫn nhỡ rõ Cư Cư từng nói, Đàm Hạ không muốn nhìn thấy anh hai cậu, cũng không muốn bị anh hai phát hiện, vậy nên cậu không thể bán Đàm Hạ được.
Thấy cậu không thốt thành lời, Dung Trì cũng bán tính bán nghi tin tức kia.
Đang giằng co, cuối cùng Lục Cận Ngôn cũng đi tới.
"Là tin tức tôi điều tra được."
Lục Cận Ngôn ôm đồm chuyện này vào người: "Hiện tại Cử Tử Dật và Mặc Mặc đang ở nước ngoài, có lẽ tình huống khá là phiền phức, tôi định qua đó một chuyến."
"Vậy còn Niên Niên?"
Thấy hắn phải đi, Dung Trì hỏi.
Dung Niên cũng ngây ra như phỗng, cậu hoàn toàn không ngờ Lục Cận Ngôn sẽ đi ra nước ngoài.
Bàn tay nhỏ của cậu túm chặt quần áo Lục Cận Ngôn, giành nói trước: "Em cũng muốn đi!"
Trước đó bọn ra đã ra một điều kiện, Lục Cận Ngôn đi đâu thì cậu cũng theo đó.
Nhưng Lục Cận Ngôn có chút do dự.
Lần xuất ngại này, hắn vừa phải đi đón Lục Đinh Diệp trở về, vừa phải mang Cư Tử Dật thoát ra ngoài, hai chuyện này không hề dễ dàng chút nào.
Nếu Dung Niên cùng đi qua đó....
Nhận ra Lục Cận Ngôn đang lưỡng lự, Dung Niên vội tới mức đỏ cả hai mắt: "Lục Cận Ngôn, em muốn đi."
Dung Trì không quan tâm lời cầu xin của em trai, thay vào đó anh hỏi Lục Cận Ngôn: "Chuyến đi lần này sẽ gặp phải nguy hiểm sao?"
"Sẽ."
Lục Cận Ngôn đáp.
"Ừm, tôi biết rồi, ở nước ngoài tôi có chút quan hệ, khi nào cần thì cứ mở miệng."
Nói xong, lúc này ánh mắt Dung Trì mới đặt lên người Dung Niên: "Cậu đi sớm về sớm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Niên Niên."
Ý tứ này, rõ ràng là muốn cho Dung Niên ở lại trên đảo.
Trên đảo toàn là người Dung gia, trong bụng Dung Niên còn có em bé, hiển nhiên ở lại trên đảo để cho mọi người chăm sóc mới là tốt nhất.
Về mặt lý trí Lục Cận Ngôn cũng muốn Dung Niên ở lại, nhưng về phía tình cảm.....
Hắn nhớ trước đó không lâu hắn còn đồng ý với Dung Niên rằng, bất kể hắn đi đâu thì cũng sẽ dẫn cậu theo, nhưng bây giờ hắn không thể lập tức đưa ra quyết định được.
"Để anh nghĩ kỹ đã."
Lục Cận Ngôn không vội nói lời quyết định, thay vào đó hắn dắt Dung Niên sắp khóc trở về phòng.
Vừa vào phòng, Dung Niên như thể biến thành một con bạch tuộc, dính chặt lên người hắn.
"Lục Cận Ngôn, em không muốn ở đây một mình đâu, em muốn đi với anh."
Dung Niên đỏ mắt nhấn mạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra vẻ ấm ức.
Lục Cận Ngôn khẽ thở dài một hơi.
"Niên Niên, giờ em đang mang thai, nếu đi theo anh ra ngoài..."
Hắn sợ sẽ xảy ra chuyện không may.
Dung Niên khịt khịt mũi, tức giận nói: "Anh không dẫn em theo, em sẽ rất đau khổ."
"Em mà buồn thì em bé cũng sẽ buồn theo."
Dung Niên lên án: "Anh nhẫn tâm nhìn bọn em chịu khổ sở sao?"
Đương nhiên Lục Cận Ngôn không đành lòng.
Nhưng vấn đề liên quan đến an toàn của Dung Niên, hắn không thể quyết định ngay được.
Nhận ra sự lo lắng ở hắn, cuối cùng Dung Niên đành tung ra đòn sát thủ.
Cậu trèo khỏi đùi Lục Cận Ngôn, đi vào phòng lôi ra một cái hòm.
Không biết cậu mang theo cái hòm đó lúc nào, trong ấn tượng của Lục Cận Ngôn, từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy nó.
Dung Niên ngồi xếp chân bằng bằng trên sàn nhà, vươn tay mở cái hòm ra.
Lục Cận Ngôn thấy hơi ngờ vực, bèn đứng dậy đi tới: "Niên Niên, em đang buôn bán cái gì vậy?"
Hắn ngồi xổm xuống, thấy trong hòm toàn là mấy cái lọ lọ chai chai tự chế cùng với vài hộp quà giống pháo hoa, bỗng có chút khó hiểu.
Dung Niên vẫn còn đang tủi thân.
Cậu xoa xoa mắt, vươn tay nhỏ lấy ra một sản phẩm tự chế.
"Cái này có thể nổ tung tất cả mọi thứ trong bán kính 10 mét."
"Cái này là một loại sương mù hoá học do chính tay em nghiên cứu ra, chỉ cần xịt một chút là sẽ gây tê liệt thần kinh người khác."
"Còn cái này....."
Dung Niên giới thiệu từng sản phẩm một, vốn Lục Cận Ngôn còn bĩnh tĩnh nghe, nhưng về sau hắn không bình tĩnh nổi nữa.
"Niên Niên."
Lục Cận Ngôn nhanh chóng nắm lấy tay cậu, cầm mấy thứ nguy hiểm trên tay cậu ra rồi đặt lại vào hòm.
Trong lúc cất, Lục Cận Ngôn chỉ sợ mình run tay một cái, khiến cho nơi này bị nổ tung ngay tại chỗ.
"Được rồi, anh đồng ý cho em đi cùng."
Hắn cứ ngỡ đưa bé con yếu yếu mềm mềm ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nào ngờ chàng vợ bé nhỏ của hắn mới là người nguy hiểm nhất.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Đi tìm Sáu cụt chân thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.