Bé nhân ngư giàu có khoe châu báu mà mình giấu xong, còn hào phóng quyết định sẽ tặng hết chỗ châu báu này cho Lục Cận Ngôn. Lục Cận Ngôn xoa nắn lòng bàn tay của cậu, dứt khoát từ chối quyết định này. Bé con giấu đồ để chơi, hắn lấy làm gì. "Niên Niên." Lục Cận Ngôn gọi cậu một tiếng: "Nơi vị bác sĩ kia ở có xa không?" "Có hơi xa, nhưng mà em bơi rất nhanh, để em mang anh tới đó." Nói xong, Dung Niên biến ra đuôi cá xinh đẹp rồi nắm lấy tay Lục Cận Ngôn, dự định dẫn hắn bơi nhanh hơn. Nhưng sau khi hai người vừa xuống nước không lâu, ông nội vốn đang nói chuyện với dì hai đột nhiên biến sắc. "Có người mang theo Tị Thủy Châu xuống biển." Ông đứng bật đậy, lúc này ngay cả gậy chống lưng mà ông thích nhất cũng rảnh cầm vào tay. Dì hai thấy ông nói vậy, cũng vội đi theo. "Ba, không phải người bảo đưa Tị Thủy Châu cho Dung Niên chơi hay sao? Sao giờ lại nằm trong tay con người?" Sắc mặt ông nội vô cùng khó coi, bước chân càng thêm nhanh hơn. Vừa đi, ông còn vừa gọi điện thoại cho Dung Trì. Lần này, Dung Trì bắt máy rất nhanh. "Dung Trì, lập tức xuống biển! Bên cạnh Dung Niên có người, bọn họ đều đang ở trong biển." Dung Trì nghe vậy, sắc mặt anh lập tức trầm xuống. Niên Niên dẫn đối tượng yêu đương của cậu đến đây ư? Nhưng mà, cả nhà bọn họ còn chưa từng gặp qua người nọ, chứ đừng nói đến tính cách, phẩm chất của đối phương. Nếu, nếu đối phương mà biết bí mật trên đảo thì..... Dung Trì không dám nghĩ tiếp, anh lập tức xốc chăn đi tìm quần áo. Khoảnh khắc ngồi dậy từ trên giường, đau nhức từ xương cụt truyền đến làm anh cắn chặt răng. Đm. Con mẹ nó, không hổ là chó điên. Một đêm có thể lăn qua lăn lại với nhiều tư thế như vậy, cũng không sợ cơ thể tàn phế lại hư thêm quả thận. Vị trí gần bờ biển luôn có người lạ thường xuyên bơi lội nên không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng mà, một khi đã xuống đáy biển, đặc biệt là địa phận mà nhân ngư bọn họ sinh sống, thì hoàn toàn không thể qua mắt ông nội. Từ sau chuyện của cha Dung, đương nhiên ông nội cũng không ngốc tới mức chẳng làm biện pháp ứng phó nào cả. Ông nội còn để lại hơi thở trên Tị Thủy Châu, đáy biển cũng đặt ra cấm chế đối với con người. Không quản người xuống đáy biển là tốt hay xấu, ông nội cũng tuyệt đối không cho đối phương tiến vào. Không có ngoại lệ. "Ài, Lục Cận Ngôn, sao anh không thể đi về phía trước vậy?" Đương lúc sắp tới địa phận của nhân ngư, Dung Niên ngoảnh đầu lại nhìn Lục Cận Ngôn, trên khuôn mặt nhỏ ngập tràn nghi hoặc. Lục Cận Ngôn nhíu mày, chỉ cảm thấy dòng nước ban nãy tựa như không khí không hề có bất kì cản trở gì giờ lại kháng cự hắn tiếp tục đi tiếp. Dung Niên nhận thấy có điều gì đó không ổn, cậu dùng sức kéo tay hắn Nhưng mà không thể kéo nổi. Cậu đung đưa đuôi cá, lo lắng bơi quanh Lục Cận Ngôn: "Sao thế này? Anh cầm Tị Thủy Châu rồi mà sao vẫn không thể đi được?" Lục Cận Ngôn thử dò xét một chút. Hắn chỉ có thể lùi lại, thậm chí còn có thể trở về dọc theo đường đi ban nãy. Hắn muốn tiến về phía trước, nhưng hoàn toàn không được. "Niên Niên, anh không có cách nào cùng em đi gặp bác sĩ rồi." Lục Cận Ngôn rất thức thời, thấy không thể tiến về phía trước, hắn lập tức hiểu ra nơi này không chào đón con người. Dung Niên thử kéo hắn qua đây, nhưng vẫn không thành công. Nhận thấy cứ tiếp tục lôi lôi kéo kéo cũng không làm nên trò trống gì, Lục Cận Ngôn mở miệng nói: "Không được, chắc chắn hôm nay anh không thể vào được." Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của Dung Niên, không muốn để cậu đi gặp bác sĩ một mình. Bởi nếu thân thể có tình huống xấu xảy ra, chung quy cũng không thể để bác sĩ nói thẳng cho Dung Niên biết. "Hay là vậy, Niên Niên, đợi bao giờ trở về, em bảo anh hai em---" "Bảo tôi cái gì?" Lục Cận Ngôn còn chưa nói hết, bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng hắn. Lục Cận Ngôn: "......." Trong lòng Lục Cận Ngôn chợt lạnh. Không thể nào? Sao hắn lại cảm thấy giọng nói này quen quen nhỉ? Dung Trì cách Lục Cận Ngôn không xa, hiện giờ đang đứng bên cạnh ông nội, tức giận trong mắt như thể sắp hóa thành thực thể. Dung Niên ngoảnh đầu lại, thấy khuôn mặt ngập tràn phẫn nộ của anh hai, cậu lập tức bị dọa đến ngây ngốc. "Anh, anh hai?" Giọng nói Dung Niên run rẩy, cậu sợ hãi lên tiếng. Gọi xong, ánh mắt dừng trên người ông nội với dì hai, lại rụt rè gọi tiếp: "Ông i, dì hai....." Lục Cận Ngôn nhìn bọn họ, cả cơ thể không khỏi cứng đờ. Hay lắm, một tên Dung Trì còn chưa thu phục xong, giờ lại có thêm hai người tới, trực tiếp đạt được thành tựu được gặp phụ huynh. Còn chưa biết có thể qua được ải này hay không. Tuy trong lòng Lục Cận Ngôn loạn tùng phèo hết cả lên, nhưng trên mặt vẫn gợn sóng bất kinh*, thậm chí hắn còn nắm chặt bàn tay ướt nhẹp mồ hôi(?) của Dung Niên hơn. *Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố "Ông nội Dung, dì Dung, Dung...." Lúc gọi đến Dung Trì, Lục Cận Ngôn thoáng dừng. Bởi nếu gọi Dung tổng như trước kia thì có hơi xa lạ, nhưng đột ngột theo Dung Niên gọi anh, chưa nói đến việc hai người họ bằng tuổi nhau, kể cả Dung Trì có lớn hơn một chút, một tiếng "Anh" này, nếu mà nhắc việc hai người bọn họ là đối thủ một mất một còn trong nhiều năm, cũng thật sự khiến người ta thấy ghê tởm. Cho nên, Lục Cận Ngôn cân nhắc vài giây rồi bình tĩnh nói: "Dung tiên sinh." Xưng hô này vừa an toàn lại lễ phép. Dung Trì: "......." Nhưng Dung Trì vẫn bị mắc ói, anh cảm thấy Lục Cận Ngôn đang làm bộ làm tịch. "Niên Niên, bạn trai mà em nói là hắn sao?" Dung Trì nhìn chằm chằm đuôi cá bị dọa đến bất động của Dung Niên, lạnh lùng hỏi. Dung Niên sợ muốn chớt. Cậu vẫn chưa nói trước cho anh hai, đã để anh hai gặp Lục Cận Ngôn. Hơn nữa, sắc mặt anh hai còn khó coi như vậy. "Vâng... đúng vậy." Trong lòng Dung Niên sợ muốn chết, bỗng nhiên cậu hất tay Lục Cận Ngôn ra, sau đó bơi tới trước mặt hắn, dùng thân hình nhỏ nhắn che chắn Lục Cận Ngôn thật kỹ. "Anh hai, anh không được đánh gãy chân của anh ấy." Dung Niên cố lấy dũng khí để che chơ người trong lòng: "Nếu không em sẽ khóc." Dung Trì còn chưa lên tiếng, ông nội đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ, dùng giọng điệu nghiêm khắc mà trước giờ Dung Niên chưa từng nghe qua. "Niên Niên, quay về!" Dung Niên bị âm thanh này dọa càng sợ hơn. Nhưng động tác che chắn Lục Cận Ngôn của cậu vẫn không đổi. "Mọi người đừng đánh Lục Cận Ngôn." Dung Niên kiên quyết chống đối bọn họ. Ông nội không đồng ý. Ông thật sự rất muốn cho Dung Trì đi lên dạy dỗ Lục Cận Ngôn một trận. Dám lừa gạt đứa nhỏ nhà bọn họ, lại còn lừa một cách lặng lẽ như vậy, nếu không phải đi vào đáy biển bị ông phát hiện thì không biết định giấu đến bao giờ. Càng nghĩ càng tức mà! Hiện tại Dung Trì cũng sắp tức điên rồi. Quả nhiên họ Lục chả có ai tốt, tên chó điên họ Lục bị nhốt trong phòng anh, muốn đuổi mà chẳng đuổi được. Mà em trai yêu quý của anh cũng bị họ Lục dụ dỗ mất rồi. Nghĩ đến đây, bỗng Dung Trì muốn ném thẳng hai anh em này vào lò hỏa thiêu. "Dung Trì." Lục Cận Ngôn nhận thấy Dung Trì không nuốt được cục tức này, hắn chủ động mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc. "Tôi biết lúc này trong lòng cậu không thoải mái, nhưng tôi thề với cậu, tôi thật sự thật lòng với Niên Niên." Lục Cận Ngôn nói xong, cũng cảm thấy Dung Trì không tin những lời hứa suông này, cho nên hắn dứt khoát nói: "Nếu cậu vẫn thấy tức, thì có thể tùy ý động chân động tay với tôi." "Tôi sẽ không chống cự." Lời này vừa thốt ra, Dung Niên vốn đang sợ muốn chết lập tức nổi giận. "Không thể!" Cậu xoay người, tức giận trừng mắt với Lục Cận Ngôn: "Không thể bị đánh!" Rõ ràng cậu đang cố gắng che chở Lục Cận Ngôn, thế mà hắn lại chủ động cầu xin bị đánh! Lục Cận Ngôn nhìn Dung Niên bị tức thành con cá nóc nhỏ, đáy mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ: "Ngoan, anh hai em biết chừng mực." "Đúng thế." Dung Trì chậm rãi bước tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ âm u mang theo nụ cười lạnh, bàn tay đang nắm chặt của anh phá ra âm thanh cạch cạch: "Tôi cam đoan sẽ giữ chừng mực, cái mạng này của cậu chắc chắn còn." Nhưng mà, còn chân hay không thì chưa biết. Lục Cận Ngôn không trốn không tránh, không chút sợ hãi trước việc anh chuẩn bị động chân động tay với hắn. Thấy anh hai muốn ra tay, còn Lục Cận Ngôn thì bất động, Dung Niên vô cùng sốt ruột. "Anh hai, không được đánh người." Cậu dang cánh tay nhỏ bé ngăn cản đối phương, dưới tình huống cấp bách, nói cái gì cũng thành ra hói*(Nói hớ): "Em với Lục Cận Ngôn ở bên nhau, không phải lỗi của anh ấy!" *Hói(秃噜): Trong tiếng trung nó có 3 nghĩa: 1. Cái nhìn vô tư(Tính từ),2. bộc lộ ý nghĩa(Động từ),3. Nhiều nghĩa khác( Bất cứ hoàn cảnh gì cũng có thể dùng từ này) Cậu ưỡn ngực, chủ động nói ra sự thật: "Làm em đi tìm anh ấy, em quyến rũ anh ấy." Dung Trì: "......" Dung Trì đang định nói đứa nhóc con như em thì quyến rũ cái gì, có mà bị lừa xong còn không biết đối phương sai chỗ nào. Câu tiếp theo của Dung Niên lại làm mạch não của anh chấn động. "Em không chỉ quyến rũ anh ấy." Dung Niên tự thêm tội cho chính mình, vì để Lục Cận Ngôn trông giống người bị hại, cậu lại thốt ra một câu kinh thiên động địa: "Em còn cưỡng(ép) anh ấy." Dung Trì:??? Em nói cái gì?! Tác giả có lời muốn nói: ⊙▽⊙ lật xe rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]