Bé nhân ngư giàu có khoe châu báu mà mình giấu xong, còn hào phóng quyết định sẽ tặng hết chỗ châu báu này cho Lục Cận Ngôn.
Lục Cận Ngôn xoa nắn lòng bàn tay của cậu, dứt khoát từ chối quyết định này.
Bé con giấu đồ để chơi, hắn lấy làm gì.
"Niên Niên."
Lục Cận Ngôn gọi cậu một tiếng: "Nơi vị bác sĩ kia ở có xa không?"
"Có hơi xa, nhưng mà em bơi rất nhanh, để em mang anh tới đó."
Nói xong, Dung Niên biến ra đuôi cá xinh đẹp rồi nắm lấy tay Lục Cận Ngôn, dự định dẫn hắn bơi nhanh hơn.
Nhưng sau khi hai người vừa xuống nước không lâu, ông nội vốn đang nói chuyện với dì hai đột nhiên biến sắc.
"Có người mang theo Tị Thủy Châu xuống biển." Ông đứng bật đậy, lúc này ngay cả gậy chống lưng mà ông thích nhất cũng rảnh cầm vào tay.
Dì hai thấy ông nói vậy, cũng vội đi theo.
"Ba, không phải người bảo đưa Tị Thủy Châu cho Dung Niên chơi hay sao? Sao giờ lại nằm trong tay con người?"
Sắc mặt ông nội vô cùng khó coi, bước chân càng thêm nhanh hơn. Vừa đi, ông còn vừa gọi điện thoại cho Dung Trì.
Lần này, Dung Trì bắt máy rất nhanh.
"Dung Trì, lập tức xuống biển! Bên cạnh Dung Niên có người, bọn họ đều đang ở trong biển."
Dung Trì nghe vậy, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Niên Niên dẫn đối tượng yêu đương của cậu đến đây ư?
Nhưng mà, cả nhà bọn họ còn chưa từng gặp qua người nọ, chứ đừng nói đến tính cách, phẩm chất của đối phương.
Nếu, nếu đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-nhan-ngu-cau-ay-sieu-ngoan/1052794/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.