Lục Cận Ngôn tưởng tượng ra hình ảnh bé cá con Niên Niên lăn qua lăn lại, quả nhiên cũng thành công bị cậu làm cho dễ thương xỉu.
Hắn cúi đầu nhìn bé con đang ngồi trên đùi, chỉ hận sao mình không được gặp Niên Niên khi còn là ấu tể sớm hơn.
Hắn nhiều hơn Niên Niên vài(chục) tuổi, khi đó chắc chắn hắn đã có ý thức, nếu được gặp Niên Niên thì nhất định hắn sẽ khắc cốt ghi tâm dáng vẻ của cậu.
Tiếc nuối một hồi, Lục Cận Ngôn mới kéo đề tài về đúng quỹ đạo.
"Em không cần phải lăn lộn." Hắn nói: "Anh hai em không cho chúng ta ở cùng một chỗ là vì cậu ta ghét họ Lục."
"Nếu bản thân cậu ta cũng tự tìm một tên họ Lục vậy thì không có lập trường cấm chúng ta."
Hai mắt Dung Niên sáng lấp lánh: "Anh họ! Anh họ anh hôn anh hai em!"
Chỉ có thích nhau thì mới hôn môi chạm môi như vậy.
Lục Cận Ngôn gật đầu: "Ừm, anh hai em thường lộ đuôi khi nào?"
Hắn phải đẩy tiến độ của anh họ nhanh hơn một chút, bằng không chuyện của hắn cũng sẽ bị chậm trễ.
Dung Niên nghe thấy vấn đề này, khuôn mặt nhỏ thoáng sửng sốt, cậu suy nghĩ một chốc rồi trả lời: "Anh hai rất ít khi lộ đuôi, nhưng mà mỗi lần anh ấy về đảo đều sẽ xuống biển."
"Lúc ấy ảnh sẽ lộ đuôi."
Lục Cận Ngôn kiên nhẫn hỏi: "Cụ thể là khi nào?"
"Ban đêm."
Dung Niên ngoan ngoãn nói: "Đến đêm anh hai sẽ tranh thủ không có ai, biến ra cái đuôi để ngâm nước biển."
Lục Cận Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-nhan-ngu-cau-ay-sieu-ngoan/1052790/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.