Đỉnh lều trại được làm trong suốt, khi nằm xuống là có thể thấy ngay bầu trời xinh đẹp đầy sao.
Thi thoảng còn có đom đóm bay qua, mang theo những chiếc bụng đèn lồng, như thể cố gắng phát sáng vì bọn họ.
Vốn dĩ Dung Niên định nghiêm túc ngắm sao, nhưng mà....
Người ôm cậu lại chẳng hứng thú nhìn sao một chút nào.
"Vừa nãy em mới giúp ngài rồi." Dung Niên đỏ mặt nép vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng lầm bầm nói.
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng, sắc mặt bình tĩnh: "Tôi biết chứ, cho nên bây giờ tôi cũng lại giúp em, như vậy mới công bằng."
Dung Niên đè lại bàn tay hư đốn của hắn, không muốn giải quyết cho lắm.
Nhưng cậu rất dễ lung lay, Lục Cận Ngôn sờ sờ vài cái, chắc chắn cậu sẽ không nhẫn nhịn được.
Với mức độ phản kháng này, trong mắt Lục Cận Ngôn tương đương với gọi mời.
"Niên Niên ngoan nào, đừng lộn xộn."
Hắn cúi đầu, hôn lên môi bé con đang nằm trong lồng ngực, khuôn mặt tuấn tú nhuốm đầy vẻ tình dục, chình ình trước mặt làm người ta không thể cự tuyệt.
Lều trại rung động.
Tiếng khóc bị đè nén, đàn đom đóm giật mình sợ hãi chạy trốn.
Dưới bầu trời đầy sao.
Họ làm chuyện thân mật nhất.
Không biết qua bao lâu, tiếng động trong lều trại mới dừng lại.
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên khóc đến đến mức ướt dầm ướt dề, Lục Cận Ngôn phải an ủi một lúc mới cậu mới thiếp đi.
Cậu ngủ, nhưng Lục Cận Ngôn vẫn vô cùng tỉnh táo, hắn bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ của Dung Niên, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-nhan-ngu-cau-ay-sieu-ngoan/1052769/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.