Chương trước
Chương sau
Lục Cận Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ chột dạ, biết ngay chuyện này có lẽ không đơn giản.
"Quá nguy hiểm."
Hắn cau mày, trầm giọng nói: "Niên Niên, nói rõ ràng ra, tôi sẽ mua hết cho em."
Ngoại trừ đồ để chế tạo thuốc nổ, thức ăn, đồ chơi, hắn sẽ lập tức đi mua.
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên phồng lên, quật cường: "Em chỉ muốn những thứ này."
Nói xong, còn bổ sung thêm: "Em có tiền, em có thể tự đi mua."
Lục Cận Ngôn thấy cậu kiên trì như vậy, lại hỏi: "Dung Trì đồng ý cho em mua những thứ này sao?"
"Đồng ý."
Dung Niên trả lời mà không hề nghĩ ngợi: "Ông nội và anh hai đều đồng ý cho em làm thí nghiệm."
Điều này, Dung Niên thực sự không hề nói dối.
Mặc kệ ở phòng thí nghiệm Dung Niên nghiên cứu ra cái gì, ông nội cùng anh hai đều luôn miệng khen rất tốt rất tốt.
Thấy bé con nhất định không chịu từ bỏ, còn thề thốt rằng sẽ không làm bản thân bị thương.
Lục Cận Ngôn nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó——
Từ chối cậu.
"Thí nghiệm có tính nguy hiểm, không cho phép làm..."
Cho dù Dung Niên có tài giỏi đến đâu, Lục Cận Ngôn vẫn không thể yên tâm được.
Bởi vì, trong lúc tiến hành thí nghiệm nhỡ xảy ra chút sai sót nhỏ nào, đến lúc đó, hậu quả không thể nào cứu vãn được.
"Nghe lời, tôi sẽ chuẩn bị quà cho em."
Lục Cận Ngôn nói, còn tiến lại gần, cúi đầu hôn lên tóc cậu.
Hôn xong, còn xoa xoa đầu nhỏ của cậu, dặn dò nói: "Ngoan ngoãn ở nhà, nghỉ trưa tôi lại tới, buổi tối..... vẫn có thể đến tá túc* được chứ?"
Dung Niên gật đầu: "Có thể."
Đừng nói là tá túc, cậu nguyện ý chia một nửa căn chung cư này cho Lục Cận Ngôn.
Chờ Lục Cận Ngôn vừa đi, Dung Niên vùi người vào sopa, quyết định đặt mua một số đồ dùng.
"Cái này, cái này còn cả cái này,..."
Ngón tay cậu chọc chọc lên màn hình, sau khi đặt một đống đồ lại tiếp tục chọn thiết bị thí nghiệm, xong xuôi mới gọi điện thoại cho ông nội.
Rất nhanh đã tới xế chiều.
Căn phòng bỏ trống phía Tây bị cậu cải tạo thành một cái phòng thí nghiệm mới tinh.
Dung Niên đứng trong phòng thí nghiệm, bàn tay nhỏ nhắn hết sờ cái này, lại sờ cái kia, đôi mắt không giấu nổi vẻ mừng rỡ.
Quá tuyệt.
Có những thứ này, tiếp theo cậu có thể làm được rất nhiều sản phẩm thú vị rồi.
Nhìn thời gian, Dung Niên sờ sờ thiết bị thêm lần nữa, sau đó mãn nhãn bịn rịn không thôi bước ra khỏi phòng thí nghiệm, lúc ra khỏi cửa còn cẩn thận khoá lại.
Như vậy, Lục Cận Ngôn có muốn cũng không nhìn ra được điều gì.
Cơm chiều vẫn là Dung Trì đến đón cậu về Dung gia ăn, mặc dù ông nội cho phép bé ngoan nhà mình ở bên ngoài, nhưng lại thêm một yêu cầu, mỗi ngày phải về nhà dùng bữa.
Dung Niên cũng có thói quen ăn cơm với cả nhà, cho nên không phản đối.
Sau khi ăn xong.
Ông nội chống gậy, ngồi xuống ghế sopa bên cạnh cậu.
Dung Niền nhìn gậy chống lưng, khó hiểu hỏi: "Ông nội, chân của ông vẫn rất khoẻ, tại sao vẫn phải chống gậy ạ?"
Ông nội hắng giọng trả lời: "Đây là trào lưu."
"Mấy lão già khác đến tuổi này đều phải chống gậy, ông không thể không hùa theo nha."
Dung Niên: "..."
Nhưng mà, chống cái gậy này thì tốt đẹp ở chỗ nào?
Thấy bản thân ông nội cũng thích, nên Dung Niên không ngăn cản.
"Đúng rồi, quyết định xong thời gian rồi."
"Năm nay chúng ta sẽ về hơi trễ, hai tuần sau, cả nhà sẽ quay về tiểu đảo, cháu thấy thế nào?"
Dung Niên cầm gối ôm, buồn bã nghĩ 'cháu thấy chẳng ra gì.'
Không biết bao giờ kỳ động dục của cậu mới qua, dù sao hiện tại vẫn còn chưa kết thúc.
Không có Lục Cận Ngôn, chỉ có mình cậu trên tiểu đảo, như vậy chắc chắn không được.
Lời nói của ông nội, nghe có vẻ là đang bàn bạc, nhưng giọng điệu lại dùng chắc chắn từngg câu.
Ý tứ quyết định, hai tuần sau sẽ quay về tiểu đảo.
Đêm hôm đó.
Dung Niêm được anh hai đưa về, ban đem vùi vào trong lồng ngực Lục Cận Ngôn, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
"Lục Cận Ngôn." Cậu rầu rĩ gọi một tiếng.
Lục Cận Ngôn vỗ nhẹ lưng cậu, thấp giọng trả lời: "Tôi đây, làm sao vậy?"
"Em, em không lâu nữa sẽ phải quay về tiểu đảo."
Dung Niên vẫn không nhịn được mà đề cập vấn đề này với Lục Cận Ngôn: "Đến lúc đó còn phải ở lại trên tiểu đảo một thời gian."
Lục Cận Ngôn ngẩn ra.
Một lát sau, hắn nghe ra cảm xúc của bé con, dò hỏi: "Có phải em muốn tôi tới đó cùng em đúng không?"
Bởi vì, hiện tại hắn đã có chút hiểu biết với thân thể kỳ quái của Dung Niên.
Cần phải liên tục nhận được sự an ủi từ hắn thường xuyên, nếu không, ngay lập tức cơ thể sẽ xuất hiện những phản ứng rất khó chịu.
Nói một cách khác, Dung Trì không thể rời xa hắn quá lâu được.
"Không phải."
Dung Niên lắc đầu: "Em không định bảo ngài cùng đi đến đấy."
Trên tiểu đảo, ngoại trừ ông nội anh hai và mẹ, ở đó còn rất nhiều họ hàng thân thích trong tộc.
Những thành viên trong gia đình nhân ngư tương thân tương ái đều ở trên tiểu đảo.
Nếu Lục Cận Ngôn lỗ mãng hấp tấp đi qua đó, nói không chừng còn bị anh hai mình bắt nạt.
Cho dù cậu muốn Lục Cận Ngôn như nào thì cũng không nghĩ rằng sẽ để hắn cùng đi, bản thân rối rắm đến mức không nghĩ được.
"Đừng nghĩ nhiều."
Lục Cận Ngôn nhìn cậu rầu rĩ không vui, sâu trong tâm cũng hơi đau lòng, vì vậy hắn dỗ dành cậu: "Chuyện này để tôi nghĩ cách."
Hai tuần sau, nếu Dung Niên thật sự quay về tiểu đảo, hắn chắn chắn sẽ cùng đi theo.
Được dỗ một hồi lâu, cảm xúc của Dung Niên mới bắt đầu dịu xuống.
Hai người vẫn như cũ không làm chuyện đấy, chỉ ôm nhau ngủ, nhìn qua Dung Niên không hề xuất hiện những phản ứng khó chịu giống lúc trước.
Thời gian từng chút trôi qua.
Dung Niên thay phiên ở nhà rồi đến phòng thí nghiệm ở trường.
Cậu không nói cho Lục Cận Ngôn biết, trong nhà giấu một cái phòng thí nghiệm, mà bên trong phòng thí nghiệm còn chứa không ít đồ nguy hiểm.
"Niên Niên, ngày nào cũng tới trường, em có cảm thấy nhàm chán hay không?"
Lục Cận Ngôn cũng phát hiện ra khả năng giao tiếp của bé có chút vấn đề.
Ngoại trừ nhà và trường học, những nơi khác, cậu còn không thèm liếc một cái.
Đối với một cậu nhóc con đang tuổi mới lớn mà nói, rõ ràng vô cùng kỳ lạ.
Trước khi bị Dung Trì phát hiện và tẩn cho hắn một trận, Lục Cận Ngôn quyết định sẽ giúp bé con thay đổi.
"Tôi nhớ lúc trước em từng nói với tôi rằng nghỉ hè muốn tới chỗ của tôi làm việc, bây giờ em vẫn muốn tới chứ?" Lục Cận Ngôn hỏi tiếp.
Dung Niên sửng sốt.
Cậu muốn đến chỗ của Lục Cận Ngôn làm việc hè, nhưng mà...
Lần trước bị Lục Cận Ngôn từ chối.
Cho nên cậu không nhắc lại nữa.
Giờ Lục Cận Ngôn đột nhiên nói đến việc này, Dung Niên do dự nói: "Em, em muốn—-"
Muốn ở nhà làm thí nghiệm.
"Được, tôi biết em sẽ muốn đi mà."
Lục Cận Ngôn chỉ nghe thấy cậu bảo là muốn, theo bản năng cứ ngỡ cậu đã đồng ý.
Dung Niên: "...."
Đầu nhỏ Dung Niên có chút bối rối.
Tại sao mạch não của Lục Cận Ngôn lại không khớp với của cậu vậy trời.
"Em sợ người lạ, cho nên chúng ta cứ từ từ mà tiến." Lục Cận Ngôn an bài cho cậu, nói: "Vậy thì ở cạnh tôi đi, làm trợ lý tư nhân cho tôi, thấy thế nào?"
Làm trợ lý tư nhân, phần lớn thời gian chỉ quanh quẩn ở trong văn phòng.
Ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp xúc với vài người, nhưng không nhiều.
Như vậy vừa vặn có thể giúp Dung Niên chậm rãi thích ứng.
Giống như điều trị giải mẫn cảm*, từ từ tiến đến, sớm muộn gì Dung Niên cũng sẽ trở nên giống với những đứa trẻ bình thường khác.
Ít nhất thì cũng sẽ không còn sợ hãi đám đông.
Dung Niên nghe hắn sắp xếp, một lúc lâu sau mới gật gật đầu.
Ý tưởng của cậu với Lục Cận Ngôn giống nhau, chậm rãi tiếp xúc với những người khác, chắn chắn...
Chắn chắn một ngày nào đó, cậu có thể khắc phục chứng sợ hãi đám đông.
"Em vẫn phải tới phòng thí nghiệm trong trường học, chỉ những lúc rảnh rỗi mới đến công ty của ngài."
Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hỏi: "Được chứ?"
"Được, thời gian làm việc của em hoàn toàn tự do." Lục Cận Ngôn hứa hẹn với cậu: "Chỉ cần em có thời gian đến công ty là được, tiền lương vẫn như cũ không thay đổi."
Tóm lại, công việc này chính là dỗ dành bé con, giúp bé con của hắn trị liệu chứng sợ hãi đám đông (sợ xã hội).
Dung Niên chưa bao giờ đi làm việc, nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng vừa ý.
"Ngày mai tôi dẫn em tới công ty, để người trong công ty làm cho em một cái thẻ nhân viên*, lần sau em cứ đeo lên là có thể tuỳ ý ra vào."
"Ừm."
Thoả thuận nhất trí xong, hai người đều ăn ý quyết định, chuyện làm ở công ty Lục Cận Ngôn, tạm thời sẽ giấu Dung Trì.
Đêm đó.
Dung Niên như một con cá muối nhỏ nằm liệt trên sopa bị Cư Tử Dật sốt ruột hoảng hốt gọi cho một đống cuộc điện thoại.
"Niên Niên, ngày mai cháu ngoại của tớ về nước!"
Dung Niên "Ừ" một tiếng: "Về thì về, cậu gấp cái gì?"
"Thằng bé đi một mình!"
"Vậy thì cậu đến đón thằng bé là được rồi."
"Nhưng tới không có thời gian." Cư Tử Dật vẻ mặt đau khổ, giải thích: "Tớ cùng Đàm Hạ đi ra ngoài, phải hai ngày sau mới có thể trở về."
Dung Niên: "..."
Dung Niên đột nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo Cư Tử Dật lập tức nói ra mục đích: "Niên Niên tốt, cậu giúp tớ đi đón thằng bé đi, thằng bé rất thích cậu, nếu đổi lại là người khác, tên quỷ sứ kia chắc chắn sẽ cáu loạn lên."
Dung Niên cũng thích đứa cháu ngoại nhỏ bé của anh, đứa cháu trai họ ngoại ấy năm nay 5 tuổi rưỡi, có ý thức rất sớm, lúc ngoan thì ngoan vô cùng, nhưng nếu chạm tới đại giới, thì thằng bé cũng có tiếng là một con quỷ nhỏ.
Tuy con quỷ nhỏ không sợ người lạ, nhưng chỉ tiếp nhận người quen.
Lần này về nước thằng bé cũng chỉ đích danh người tới đón rồi, nếu như mà không tới, đừng nói là ngoan ngoan quay về, thằng bé còn có thể làm náo loạn cả một cái sân bay.
"Niên Niên, lúc này tớ chỉ có mỗi mình cậu."
Người thay thế tạm thời, chỉ có thể là người ma con quỷ nhỏ đặc biệt thích, đó chính là Dung Niên.
Những người khác, con quỷ nhỏ đều không chấp nhận.
Dung Niên nắm chặt di động, trên mặt đầy vẻ quẫn bách, nhưng sau một lúc lâu cậu vẫn đồng ý.
"Được, tớ đi đón thằng bé."
"Aaa Niên Niên, tớ yêu cậu muốn chết. Cậu yên tâm, tớ biết cậu không thích nơi đông người, cho nên tớ sửa lại thời gian cho thằng bé rồi."
"Tớ xem qua một lượt, ba giờ chiều, khi đó chỉ có duy nhất một cái máy bay hạ cánh, đồng thời không có một cái máy bay nào cất cánh."
"Đến lúc đó người trong sảnh sân bay chắc là sẽ không nhiều lắm, lúc ấy cậu đi cũng sẽ không bắt gặp quá nhiều người."
Nghe Cư Tử Dật nói như vậy, ngay lập tức Dung Niên thở phào nhẹ nhõm.
"Được, tớ biết rồi."
Chờ kết thúc cuộc gọi, Cư Tử Dật như trút được gánh nặng.
"Hạ Hạ, tôi giải quyết xong rồi."
Anh ném điện thoại qua một bên, nói với người ngồi trên ghế chân cao* đang điều chỉnh thử đàn guitar Đàm Hạ: "Niên Niên đồng ý giúp tôi đi đón người."
"Ừ."
Đàm Hạ không mặn không nhạt đáp.
"Hạ Hạ, sao đột nhiên anh lại muốn ra ngoài giải sầu?"
Đến bây giờ Cư Tử Dật vẫn không thể tin được, tại sao Đàm Hạ nói muốn ra ngoài, còn đặt vé xe từ bao giờ.
Ở trong thành phố giải sầu không được, còn phải chạy tới tận địa phương khác.
Đàm Hạ hơi cúi đầu gảy đàn giutar, đáy mắt xẹt qua mạt khác thường.
Một lúc lâu sau, điều chỉnh lại dây đàn rồi gảy ra vài âm sắc.
Rốt cuộc gã cũng mở miệng, giọng điệu mang theo cảm xúc Cư Tử Dật nghe không hiểu: "Thành phố A sắp có một tên chó điên quay về."
"?"
Cư Tử Dật càng mờ mịt: "Chó điên gì cơ? Đầu năm thả chó ra ngoài, chẳng phải là sẽ bị bắt đi hết sao?"
Hiện tại mọi người đều rất có ý thức an toàn, nếu có chó dại xổng ra ngoài, chắc chắn sẽ tìm Tổ Dân Phố hoặc gọi cảnh sát tới giải quyết.
Đàm Hạ cười nhẹ một tiếng: "Tên chó điên kia, không ai dám bắt y, ngoại trừ một người."
Cư Tử Dật càng nghe càng ngu người.
Đàm Hạ liếc mắt nhìn anh một cái, trực tiếp dừng lại đề tài này, quay sang anh hỏi: "Muốn nghe bài gì? Tôi hát cho cậu nghe."
"Muốn nghe bài hát anh viết vào tối hôm qua!"
"Được."
Đêm dài mà tĩnh mịch.
Dung Niên ngoan ngoãn ôm Lục Cận Ngôn, khuôn mặt nhỏ dán lên ngực hắn, ngủ ngon lành.
Hiện tại cậu vẫn chưa thể nào biết được, sau khi mình bước chân ra khỏi cửa, không chỉ mang về một con quỷ nhỏ, mà còn phải đón một thêm một tên chó điên trở về.
Mỗi khi cậu đi sâu vào giấc ngủ Lục Cận Ngôn sẽ chăm chú nhìn cậu một hồi lâu, đến khi đem bộ dáng của cậu vào trong lòng miêu tả kỹ lại một lần, mới có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nếu vấn đề đó không ảnh hưởng tới sức khoẻ của Dung Niên.
Hắn mong rằng tình huống kỳ lạ trên cơ thể Dung Niên, sẽ luôn luôn tồn tại.
Như vậy, hắn có thể vĩnh viễn ở lại bên người Dung Niên, vĩnh viễn được cậu cần.
Ngày hôm sau.
Có thể là do vướng phải sự tình, cho nên đêm qua cũng không ngủ được ngon.
Lục Cận Ngôn không biết buổi chiều cậu còn có lịch trình, sau khi tỉnh lại, một bên tìm cho cậu quần áo, một bên sắp xếp công việc cho buổi sáng.
"Tôi mang em tới công ty nhìn một chút, để làm quen với hoàn cảnh."
Dung Niên còn chưa đi vào công ty Lục Cận Ngôn bao giờ, chứ đừng nói là văn phòng Lục Cận Ngôn, nghe vậy đôi mắt tức khắc sáng lên.
Cậu để chân trần nhảy xuống, trên người còn mang theo dấu hôn Lục Cận Ngôn lưu lại.
Nhưng mà, cũng chỉ có dấu hôn thôi chứ không làm gì khác.
Lấy ra một bộ quần áo mới, Lục Cận Ngôn nhéo nhéo cái gáy của cậu, hôn lên trên mặt, hỏi bé con: "Mấy ngày nay không làm, có khó chịu hay không?"
——
*Tá túc: ở nhờ, ngủ nhờ qua đêm —còn hiểu là ở nhờ nhà người khác. (Ở nhờ nghe kỳ quá nên tui để nguyên nhé."
*Điều trị giải mẫn cảm: Phương pháp giải mẫn cảm với một loại dị ứng nguyên cụ thể để điều trị dị ứng (có lẽ thường được gọi là "tiêm dị ứng nguyên"),là một kế hoạch điều trị bằng cách "đào tạo" hệ thống miễn dịch để ngăn chặn phản ứng thái quá với chất gây dị ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.