Lục Cận Ngôn nhớ lại tình cảnh khi Dung Niên phóng vào, rồi suy đoán một chút vị trí camera.
"Đừng lo, từ góc độ này chưa chắc họ đã nhìn thấy." Hắn xoa tóc Dung Niên, nhẹ nhàng nói.
Tuy không nhìn thấy rõ, nhưng chưa chắc đã không thấy gì hết.
Dung Niên cúi cúi đầu nhỏ, âm thanh rầu rĩ nói: "Thực xin lỗi, đáng lẽ ra lúc vào em nên gõ cửa trước."
Lục Cận Ngôn nghe vậy, không thèm quan tâm trả lời: "Không cần phải xin lỗi, tất cả mọi ngóc ngách trong cái nhà này, chỉ cần em muốn thì đều có thể đi vào."
Đừng nói là không gõ cửa, chỉ cần Dung Niên cảm thấy ở đây vui vẻ, bảo Lục Cận Ngôn phá hết cửa phòng hắn cũng làm."
"Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn cơm chiều."
Đầu bếp trong nhà đều đạt trình độ đỉnh cấp, tuy Lục Cận Ngôn không phải là người miệng lưỡi chi dục*, nhưng nếu hắn đã có khả năng đưa đời sống mình lên tốt nhất, thì không việc gì hắn phải làm khổ chính mình cả.
*Miệng lưỡi chi dục: miệng lưỡi khó chiều
Có đồ ăn ngon lấp đầy bụng, tâm trạng cũng theo đó khá hơn.
Dung Niên ăn nốt cái bánh kem dâu tây cuối cùng bé như lòng bàn tay của đầu bếp tráng miệng làm, cậu vươn tay vỗ vỗ cái bụng xòn xoe, nghe âm thanh "bộp, bộp" phát ra từ chính bụng mình, đôi mắt xinh đẹp của cậu cong thành hình trăng non: "Lục Cận Ngôn! Ngài nhìn bụng của em xem, trông có giống quả dưa hấu không?"
Một bên hỏi, một bên vỗ thêm hai phát nữa, vỗ xong còn nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-nhan-ngu-cau-ay-sieu-ngoan/1052743/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.