Tháng 7 trời mưa lâm râm, xuyên qua vườn cây có một căn biệt thự an tĩnh, bên trong truyền ra tiếng trách mắng, âm thanh to đến mức như muốn át cả tiếng mưa.
" Làm càn! "
Một ông cụ râu bạc trắng đứng trước sofa, tay cầm gậy chống lưng gõ mạnh xuống đất: "Đang là thời điểm nào? Mà cậu còn muốn đến trường?"
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ông đứng dậy, mềm giọng thuyết phục:" Ba đừng tức giận! Niên Niên chỉ thuận miệng nói qua loa như vậy thôi, bên trường học con đã xin nghỉ xong rồi. Trong thời gian này nó sẽ không đi đâu hết, chờ qua kỳ động dục rồi lại trở về."
Nghe bà nói như vậy, sắc mặt ông mới dễ nhìn một chút, ánh mắt đưa về phía cháu trai đang ngồi trên ghế sa lon: " Nghe thấy chưa? Trong thời gian này không được trở về trường học."
Dung Niên - người đang bị khiển trách thì ôm chiếc gối cá khô nhỏ ngồi trên ghế, cúi đầu không lên tiếng.
Không được đi học thì việc học sẽ bị chậm trễ, mà bị chậm trễ thì sẽ không được vị trí đứng đầu.
Tóm lại, cậu muốn vị trí số một, đối với người cố chấp như Dung Niên, cậu cảm thấy vô cùng không vui.
Thấy cậu không để ý đến mình, ông nội ho vài tiếng để lôi kéo sự chú ý của cậu.
Nghe thấy tiếng ho khan của ông nội, mặc dù trong lòng không vui nhưng cậu vẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt lên, uỷ khuất nói:
" Con biết rồi, con sẽ không đến trường học nữa"
Ông nội nhìn đôi mắt đen nhánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-nhan-ngu-cau-ay-sieu-ngoan/1052722/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.