Vừa hết tiết cuối mọi người trong lớp kéo nhau về, điện thoại trên bàn bỗng rung rung thì ra là mẹ gửi tin nhắn tới nói không thể đón cậu, Hiệu Tích đương nhiên sẽ chọn đi tàu điện ngầm vì Hiệu Tích là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Hiểu chuyện đến đau lòng.
Nhưng cũng không thể trách Cẩm Mai Chi được, một mình nuôi con đã rất vất vả bây giờ lại gần dịp cuối năm tăng ca là chuyện bình thường, đợi đến cuối năm rồi có thể thoải mái vui vẻ bên nhau cũng chưa muộn.
“Chưa về?” Doãn Kì lười biếng ngồi dậy bỏ sách vào cặp.
“Tớ chuẩn bị về rồi.” Giờ cậu mới để ý, lớp học còn cậu với Doãn Kì nè.
Hắn đứng dậy đeo cặp vào: “Muốn đi chơi không?”
Hiệu Tích to tròn mắt nhìn hắn, “Đi chơi ở đâu?”
“Đi thì biết.” Doãn Kì nắm tay cậu kéo ra, Hiệu Tích cũng đi theo hắn luôn.
Cả hai đi bộ khỏi trường rồi Doãn Kì dẫn cậu đến trung tâm thương mại đưa cậu vào khu trò chơi trên tầng ba, hắn là người đi mua thẻ xu lại còn mua rất nhiều nên Hiệu Tích muốn chơi bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Chơi trò bắt súng, oẳn tù tì, đá bóng kể cả đua xe cứ đưa thẻ vào máy là có thể chơi rồi, chơi đến khi hơn nửa giờ đồng hồ chỉ còn hai thẻ xu cuối cùng. Trong lúc Hiệu Tích còn lưỡng lự không biết nên chơi trò gì thì Doãn Kì đã cầm hai thẻ xu đi tới máy gắp thú bông, bây giờ cậu mới phát hiện Doãn Kì chơi mấy trò này rất giỏi, giỏi hơn cậu nhiều!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/224964/chuong-7.html