Ngày thi đại học đang dần đến gần với bọn họ, Hiệu Tích muốn Doãn Kì đưa về nhà vì cũng khá lâu cậu không quay về, Doãn Kì hắn không suy nghĩ liền đồng ý, bây giờ Hiệu Tích cởi mở hơn hắn cũng vui thêm nhiều.
Sáng chủ nhật, Doãn Kì giúp cậu xếp đồ vào balo rồi chở cậu về nhà, Cẩm Mai Chi từ sớm đã chuẩn bị đón con trai cưng cùng con rể, bà thấy rõ sự tự nhiên và không còn sợ sệt của con trai nữa. Sau khi đồng ý với Doãn Kì Cẩm Mai Chi cảm thấy trong mình cũng nhẹ nhõm hơn, bà không còn thấy áy náy vì vấn đề của con trai nữa, gỡ bỏ được nút thắt lâu nay đeo bám bà.
“Doãn Kì, con ở lại ăn trưa với mẹ và Hiệu Tích rồi hẳn đi.” Cẩm Mai Chi nói với hắn.
Cách xưng hô cũng thay đổi luôn rồi.
Doãn Kì đặt balo của Hiệu Tích xuống, cười xua tay: “Không được đâu ạ, con phải qua nhà anh chị hai rồi hẹn mẹ dịp khác ạ.”
“Vậy sau này con cứ đến bất cứ lúc nào nhé, mẹ sẽ nấu ăn đãi con.”
“Vậy con được gả đi rồi.”
Cẩm Mai Chi cười vui vẻ với hắn, “Ừ, gả làm con rể của mẹ.”
Hiệu Tích đứng sau lưng mẹ mình, mặt đỏ bừng, hai người này nói gì vậy!
Doãn Kì cười xong lễ phép cúi chào Cẩm Mai Chi.
Bà xoa đầu hắn rất dịu dàng, “Con về cẩn thận, Tích ra tiễn chồng đi con.”
Hiệu Tích mang gương mặt đỏ bừng lật đật đi ra cửa với hắn, Doãn Kì chuẩn bị lên xe rồi Hiệu Tích mới nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/1076938/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.