Gương mặt Cẩm Mai Chi tối sầm lại, bà nắm chặt di động trong tay giây tiếp theo vẫn không có can đảm mà gọi điện cho con trai nên đành lái xe quay về nhà.
Đột nhiên hai ngày sau Cẩm Mai Chi gọi cho hắn.
Doãn Kì nhíu mày, bình thường mẹ Hiệu Tích đâu có gọi cho hắn chỉ khi không gọi cho Hiệu Tích được thì mới gọi nhờ chuyển máy cho Hiệu Tích thôi.
Lần này bà gọi đến làm Doãn Kì bất ngờ một phen, nhưng mà những lời sau đây càng khiến Doãn Kì bất ngờ hơn nữa, Cẩm Mai Chi đang đợi hắn bên ngoài để nói chuyện quan trọng.
“Bảo bối, anh có việc đi ra ngoài một chút. Em tắm xong thì ăn cơm trước cũng được, không cần đợi anh.” Doãn Kì gõ cửa phòng tắm, nói.
Hiệu Tích bên trong tắt vòi nước, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Doãn Kì nói qua loa, “Về nhà giải quyết công chuyện với anh hai một chút.”
“Vậy... vậy anh đi đi.”
Doãn Kì yên tâm mặc áo khoác vào: “Ừ, nhớ chỉnh nước ấm đừng tắm nước lạnh.”
Cẩm Mai Chi tắt máy xe, bà đỗ xe ở bên ngoài khu nhà của Doãn Kì tránh để Hiệu Tích thấy, vì bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân phải đối mặt nói chuyện với người yêu của con trai mình, mà người đó lại là người Cẩm Mai Chi xem như con ruột.
Doãn Kì vừa bước ra khỏi khu nhà đã thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, hắn lại gần xe gõ gõ kính cửa xe.
“Cháu lên xe đi.” Cẩm Mai Chi hạ kính xe xuống, nói.
Doãn Kì cũng ngoan ngoãn làm theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/1076935/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.