Lễ giáng sinh bọn được nghỉ cho nên đã chọn ngày đó tổ chức đi trượt tuyết, Doãn Kì tuy không muốn đi nhưng vì Hiệu Tích hắn vẫn lái xe chở cậu đến chỗ hẹn đúng giờ. Ở chỗ hẹn, mọi người cũng đến đông đủ bọn họ thuê một chiếc xe rồi thay nhau chở đến khu vượt tuyết, xe Doãn Kì ngoài Hiệu Tích còn có Lý Phát Minh và Khúc Nam.
“Ở đây, bên này.”
Doãn Kì liếc người đang đứng vẫy tay với xe hắn sau đó mới xoay vô lăng đậu xe vào chỗ, vẫn là Khúc Nam mở cửa xe nhảy xuống đầu tiên, sau đó là Hiệu Tích lấy áo khoác mặc vào tiếp đó cũng xuống xe. Qua kính xe Doãn Kì nhìn đám người đứng bên xe đối diện, bên đó có tổng cộng tám người gồm ba nữ năm nam, hắn đang nhìn xem trong số ba cô gái đó cô nào cả gan thích Hiệu Tích của hắn.
“Đến đầy đủ chưa?” Cậu bạn kia hỏi Hiệu Tích.
Hiệu Tích gật đầu, “Đầy đủ rồi.”
Cậu bạn kia cười rất tươi, tiếp đó kéo tay một cô gái ra đẩy đến trước mặt cậu: “Hiệu Tích, cậu làm quen đi, đây là Lộ Hân học lớp 1.”
Hiệu Tích vốn hòa đồng thân thiện, đương nhiên sẽ không suy nghĩ sâu xa mà nhiệt tình chào hỏi: “Chào cậu nha, tớ là Trịnh Hiệu Tích học lớp 5.”
Lộ Hân là một cô gái có mái tóc đen mượt xõa dài với làn da trắng hồng, gương mặt mang chút ngọt ngào đáng yêu cộng thêm dáng người nhỏ con khiến người khác nhìn vào sẽ có cảm giác muốn che chở.
“X-Xin chào nha...” Lộ Hân rụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/1076925/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.