Tiết sinh hoạt chủ nhiệm thầy Vãn mang cúp và tiền thưởng về lớp trên mặt không giấu được sự vui mừng, bỗng chốc lớp 5 ngập tràn tiếng nói tiếng cười.
"Bây giờ tiền thưởng các em muốn chia đều cho thành viên trong đội bóng hay các em muốn đưa vào quỹ lớp?" Thầy Vãn hỏi đội bóng.
Cả đám lắc đầu ý nói không muốn chia tiền ra, bọn họ đều không thiếu tiền tiêu vặt, đưa vào quỹ lớp tiện cho việc cuối năm ăn mừng tốt nghiệp vẫn hơn.
Đến tiết tự học buổi tối, Doãn Kì cùng với vài người trong lớp đi giúp thầy Vãn sắp xếp bàn ghế dưới nhà kho, Hiệu Tích ngồi trên lớp đợi.
Không khí tháng mười hai bắt đầu lạnh, gió ngoài cửa thổi ù ù Hiệu Tích run vài cái rồi hắc xì, mỗi năm cậu chỉ biết xin trời đừng trở lạnh vì cái mũi của cậu sẽ không chịu được đâu. Nhưng năm nay thì lại khác, trước khi ra khỏi nhà Doãn Kì có mang thêm một áo khoác dày cộm nói cậu trời lạnh phải mặc vào ngay, nếu để hắn biết cậu bị cảm hay ốm vặt gì đó sẽ đeo cậu lên giường trừng trị cậu.
"Tôi xong rồi, mệt chết đi được." Doãn Kì ngồi xuống ghế.
Hiệu Tích quay lại nhìn hắn, "Mặt cậu đỏ hết rồi, mồ hôi cũng chảy nhiều nữa."
Doãn Kì cởi áo khoác đồng phục ra, "Bởi mới nói, mùa đông mà tôi chỉ thấy nóng."
Mồ hôi ướt cả mảnh áo, sơ mi trắng dính vào người hắn, lộ ra cơ bụng săn chắc...
Bé ngoan chỉ mới liếc qua thôi đã đỏ mặt mất rồi.
Doãn Kì cười lưu manh, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/1076922/chuong-29.html