Thời gian trôi rất nhanh mới đó đã chín giờ Doãn Kì đi nấu bữa tối còn Hiệu Tích ngồi chờ ngoài sô pha, lúc đầu hắn định là sau khi nói chuyện ở quán trà sữa rồi sẽ dẫn Hiệu Tích đi ăn, vậy mà hắn lại bị Hiệu Tích lừa một cú nên đến bây giờ cả hai vẫn chưa ăn gì.
Điện thoại của Doãn Kì rung liên hồi, Hiệu Tích mở máy, nhóm lớp sao đông đủ quá vậy?
Yên Yên: Mai mọi người có đến không?
Tu Kiệt: Nhớ đến xem chúng tôi giành giải quán quân.
Thy Lữ: Nhớ chiến thắng!
Dao Dao: Đấu với Nhất Trung tuyệt đối không nương tay.
Quang Khởi: Đúng! Đúng!
Khúc Nam: Không ưa đám người đó thì chúng ta mạnh tay lên, dám bắt nạt bé ngoan.
Doãn Kì: Mấy cậu phải thắng đám người đó nha!
Nhóm lớp im lặng chừng năm giây sau lại có tin nhắn.
Khúc Nam: Anh Kì?
Doãn Kì: Không phải, tớ là Hiệu Tích.
Nhóm lớp nói chuyện rôm rả trở lại, ban đầu bọn họ còn tưởng là Doãn Kì nên còn lúng túng không biết trả lời như thế nào, nhưng mà lát sau lại có câu trả lời là Hiệu Tích cả đám thở phào.
Khúc Nam: Cậu làm gì ở nhà anh Kì vậy bé ngoan?
Hiệu Tích lúc này mới nhớ, mọi người chưa biết là cậu với Doãn Kì dọn qua ở chung, còn đang bối rối không biết trả lời như thế nào thì Doãn Kì đi từ trong bếp ra chỗ cậu.
“Làm gì vậy?”
Hiệu Tích mặt ửng đỏ đưa di động cho Doãn Kì đọc tin nhắn, hắn đọc xong thì cầm di động gõ phím trả lời thay cậu.
Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/1076918/chuong-25.html