Doãn Kì đặt Hiệu Tích ngồi trên bồn rửa tay tiếp đó hắn xả khăn lau mặt cho Hiệu Tích chừng mười giây sau Hiệu Tích mới phản ứng, cảm giác của cậu bây giờ là vừa vui vừa buồn ngủ.
“Tỉnh chưa?” Doãn Kì hỏi cậu.
Hiệu Tích dụi mắt, giọng nhỏ nhẹ đáp: “Tỉnh rồi...”
Doãn Kì thở phào nhẹ nhõm, “Không cho cậu uống nữa, nhóc con.” còn gõ lên trán cậu một cái.
Hiệu Tích dẩu môi không đồng ý, “Mọi người đều uống, nếu tớ không uống thì rất có lỗi đó.”
Doãn Kì nhìn cậu, cậu nhìn hắn, cả hai nhìn nhau gần mấy giây.
Lúc ngày Hiệu Tích mới nhận ra hình như cả hai quá thân mật rồi... Cậu thì ngồi trên bồn rửa tay, Doãn Kì đứng giữa hai chân cậu lại còn cái khoảng cách rất gần.
Hắn vốn chỉ muốn mang Hiệu Tích vào đây để làm cậu tỉnh táo một chút, vậy mà hắn không ngờ người không tỉnh táo lại là hắn.
“Chúng ta... Có phải nên trở lại với họ không?” Hiệu Tích nhích lùi phía sau một chút.
Doãn Kì bế cậu xuống khỏi bồn rửa tay, “Ừ đi thôi, nếu chút nữa mũi chai quay trúng cậu, tôi sẽ uống thay.”
Hiệu Tích gật đầu rồi cả cùng hai quay lại bàn ăn, cả lớp nhìn bọn họ không biết làm gì trong đó mà lâu thế? Lúc trở lại còn thấy má Hiệu Tích đỏ hơn.
“Quay lại rồi, chúng ta chơi tiếp đi.” Khúc Nam giục bọn họ.
Lợi Mỹ An xoay chai, mấy lượt sau đều là mọi người bị uống, Hiệu Tích không uống mà Doãn Kì uống thay, mới hơn chín giờ Doãn Kì đã say Hiệu Tích không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/1076911/chuong-18.html