Cố Ngôn Thanh lao tới đá mạnh vào thân con chó Ngao Tạng, cứu được bé ra khỏi cái miệng tàn độc của nó.
Cố Ngôn Thanh nhìn vết máu trên thân bé mèo sữa. Thấy hơi thở yếu ớt của bé mà lòng như bị mười ngàn mũi kim đâm thẳng vào tim, cảm thấy đau đớn cực kỳ.
Anh nghiến răng đá thêm một cú vào chân con Ngao Tạng, sau đó cẩn thận ôm bé vào lòng ngực, phóng ra khỏi biệt thự.
Vừa nãy ba Cố còn chưa rời khỏi bàn thì Cố Ngôn Thanh đã đột nhiên đứng dậy đi trước.
Bây giờ còn chưa kịp chào hỏi, thì đã tự nhiên đi khỏi biệt thự.
Mẹ Cố vội đứng dậy hỏi han: "Có chuyện gì vậy con?"
Cố Ngôn Thanh cũng không quay đầu lại: "Mèo sữa bị Ngao Tạng cắn làm bị thương, giờ con mang nó đi bệnh viện."
Mẹ Cố khó hiểu nói: "Sao, con Ngao Tạng bị nhốt rồi cơ mà? Làm sao cắn con mèo sữa được?"
Ba Cố không vui hừ một tiếng: "Chỉ vì một con mèo mà làm quá lên, vậy còn ra thể thống gì nữa."
Cố Ngôn Minh đứng một bên nói: "Cũng vì A Thanh quá thích con mèo đó, nên mới không để tâm đến trưởng bối của mình."
"Có lòng để tâm đến mèo như vậy, không bằng để tâm nhiều vào chuyện công ty thì hơn."
"Vì A Thanh vẫn còn nhỏ mà ba," Cố Ngôn Minh giả vờ khuyên nhủ.
Ba Cố nghe xong còn thấy tức giận hơn: "Nhỏ nhoi gì nữa, nó đã 24 tuổi rồi! Đúng là không ra thể thống gì hết."
Cũng may Cố Ngôn Thanh ra tay cứu kịp thời, nên chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-meo-sieu-dang-yeu-cua-chu-tich-co/908924/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.