Tình cảnh bỗng nhiên hơi xấu hổ, Chu Hành Tuấn bình tĩnh nhìn Tô Minh Hi đang ngây người, mặt lạnh lùng dò hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Đáy mắt Tô Minh Hi ánh lên sự bối rối, nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu ạ.”
Giọng nói của cậu vừa nhỏ vừa nhẹ, cuối câu còn hơi kéo dài, nghe như kiểu…
Chu Hành Tuấn giờ là người bối rối, em ấy… Đang làm nũng à?
Chu Đình Đình lên tiếng trêu ghẹo: “Cậu Tô thấy anh họ đẹp trai quá nên ngây cả người hả!”
Tô Minh Hi trừng mắt nhìn cô, tuy hai người chỉ vừa gặp nhau nhưng cậu chẳng ngại lên giọng cãi lại: “Tôi không có! Tôi có chuyện cần suy nghĩ thôi!”
Chu Hành Tuấn cao hơn Tô Minh Hi một cái đầu, rũ mắt nhìn Tô Minh Hi đang nổi nóng, nhàn nhạt đáp: “Tai em đỏ lên rồi.”
Tô Minh Hi ngẩng lên nhìn anh, tròng mắt trợn trừng như bé mèo con xù lông, tự cho mình hung ác nhưng thực chất chỉ khiến người ta nhũn ra vì sự đáng yêu.
Chu Hành Tuấn không hiểu nổi đối tượng mình chuẩn bị cưới về đang nghĩ gì, lỗ tai em ấy vẫn đang ửng hồng, ai không mù đều nhìn rõ, em họ còn đang đứng cạnh cười cười kìa.
Chu Đình Đình đứng ra xoa dịu không khí, dù sao cuộc sống thường ngày của anh họ cô cũng chỉ là một đường thẳng, bản thân cô cũng nghẹn bứ không nói nên lời. Cuộc sống của anh họ cô dường như chỉ xoay quanh công việc, nhưng giờ thì chưa biết nhé.
Chu Đình Đình mỉm cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-meo-omega-co-y-xau-gi-dau/3484628/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.