Cô nhân viên kia cứ liên tục xin lỗi. Mọi người đứng gần đó tim cũng sắp rớt ra ngoài rồi. Huhu đây mới là vị chủ tịch thật sự của công ty, hắn ta chính là ác ma nha.
Cung Thẩm trán nổi đầy gân dường như kiềm chế cơn giận để không đánh chết người. Thật sự chính là sẽ có nhiều người chưa biết. Từ nhỏ ba mẹ đã cho hắn học rất nhiều môn võ để tự vệ. Karate, taekwondo, Judo,...
Mỗi lần thi đấu hắn đều đánh người đến mức gần như nhập viện, ba mẹ đã mắng hắn rất nhiều vì họ cho hắn học cũng chỉ tự vệ. Thật sự hắn không thể kiềm chế được bản thân, tế bào bên trong hắn phấn khích mỗi khi gặp đối thủ mạnh.
Lúc đó mọi đứa trẻ trong xóm đều cách xa hắn, cũng vì thế hắn mới dừng lại việc đánh người mà làm một đứa tự kỷ ít nói.
Đến tận bây giờ hắn cũng không muốn đánh đấm gì nhưng chẳng hiểu sao nhìn Tề Mộc bị người khác làm đau, hắn rất khó chịu. Chỉ muốn đi tới xé xác bọn sâu bọ này.
Tất cả nhân viên ở đó đều khép nép trốn một góc, thầm mắng cái cô nhân viên mới tới kia tên Diễm Tinh đúng là xấu số mà, lỡ làm liên lụy tới bọn cô thì sao:
- Chủ tịch bình tĩnh, ngài đừng nóng giận cứ để tôi kêu người tới băng bó xem lại vết thương cho Tề Mộc nhé.
Mộng Đình trong lòng cũng có phần sợ hãi. Cô đi theo hắn lâu như vậy rồi đây là lần đầu thấy hắn tức giận đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-meo-nghich-ngom-cua-chu-tich/3487184/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.