Lão già ốm o không trả lời, ngó Triển Phi Ngọc hỏi :
- Cô nương là người thông minh hơn đời, cái gì cũng biết cái gì cũng làm được. Cô có biết tại sao không?
Triển Phi Ngọc nghe lão già ốm o có vẻ mai mỉa thì trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận. Nhưng nàng cũng không nổi dóa, chỉ lẳng lặng lắc đầu để tỏ ý không hiểu nguyên nhân.
Lão ốm o nắm giữ được Cần Quân Hiệp rồi hỏi móc Triển Phi Ngọc mấy câu, lão thấy nàng chỉ lắc đầu chứ không trả lời, lại nói tiếp :
- Lão phu tưởng con nhóc này tinh ranh đáo để thế, mà cũng không hiểu tại sao thằng nhỏ bỗng trở nên ngơ ngác như người mất trí thì lão phu chẳng nói đến làm chi nữa.
Đường Uyển Ngọc và Triển Phi Ngọc trong bụng rất hoang mang, hết nhìn Cần Quân Hiệp lại ngó sang lão già bệnh hoạn ốm o mà nội lực phi thường.
Lão ngừng lại một chút rồi vừa cười vừa nói tiếp :
- Đây chưa biết là phúc lộc hay tai họa cho thằng nhỏ, khó mà đoán trước được. Vậy phu nhân hãy giao gã lại cho lão phu là yên hơn cả.
Đường Uyển Ngọc chưa từng quen biết lão, bà lại rất lo lắng bồn chồn về trạng thái kỳ dị đột ngột của con bà, khi nào bà ưng chịu.
Bà hốt hoảng nói ngay :
- Lão là ai? Sao lại muốn đem con ta đi? Đem đi đâu?
Lão già ốm o đáp :
- Lão phu và phụ thân gã là chỗ bạn thân...
Triển Phi Ngọc đang tức lão về câu hỏi móc vừa rồi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-kiem-ben-troi/1367112/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.