Cần Quân Hiệp nghe tiếng bước chân đi đến thì trong lòng hồi hộp vô cùng, nhưng chàng bị điểm huyệt không sao cử động được. Chàng chẳng biết làm thế nào mặc dù chàng rất bồn chồn muốn biết bọn này là ai? Chàng dằn lòng chờ đợi. Đoàn người này đi rất chậm chạp, một khoảnh khắc đối với chàng coi dài tựa một năm. 
Việc phải đến sẽ đến. Những bước chân nặng trịch dần dần xuất hiện. Cần Quân Hiệp đưa mắt nhìn ra xa thì người đi đầu cao lớn nên chàng nhận được ra ngay Thiên Ngô lão nhân. 
Bây giờ chàng nhìn rõ cả sắc diện lão cực kỳ trầm trọng, dường như trong lòng có điều chi hối hận ăn năn. 
Thiên Ngô lão nhân cúi đầu, mặt thuỗn ra, thỉnh thoảng lại buông tiếng thở dài. Chân lão thả bước một, ra điều chán nản. 
Sau Thiên Ngô lão nhân là Cốc phu nhân. Bà này vẫn che mặt bằng một tấm vải mỏng, nên Cần Quân Hiệp không nhìn rõ vẻ mặt bà. Nhưng cứ coi bà cất bước chậm chạp điệu bộ thẫn thờ, thì cũng đủ biết bà chẳng vui vẻ gì. 
Theo sau Cốc phu nhân là Phổ Đà song ni. Song ni vẫn một vẻ mặt trơ trơ tựa hồ phiến đá khắc nên, chẳng rõ tâm tình hai người vui hay buồn. Sau cùng là Tam Tuyệt tiên sinh. Lão lộ vẻ bẽn lẽn, miệng lẩm bẩm : 
- Sao các vị miệng câm như thóc cả? Chẳng ai buồn hé răng hé lợi là nghĩa làm sao? Ha ha! Tại hạ nghĩ rằng bọn mình đi chuyến này cũng không phải hoàn toàn vô ích. 
Phổ Đà song ni đột nhiên quay đầu lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-kiem-ben-troi/1367108/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.