Vi Quân Hiệp vội chối : 
- Không! Không!... 
Chàng chỉ nói được hai tiếng “không không” rồi chẳng biết giải thích thế nào nữa. Lúc này, lòng chàng càng thêm ngờ vực. Bao nhiêu nghi vấn không ngớt quay lộn trong đầu óc chàng. 
Triển đại tiểu thư dường như không để ý đến thái độ ngẩn ngơ của Vi Quân Hiệp. Nàng chỉ chạy lui chạy tới, miệng không ngớt lớn tiếng tự hỏi : 
- Sao vẫn chưa thấy về? Sao vẫn chưa thấy về? 
Vi Quân Hiệp thấy Triển đại tiểu thư bồn chồn, nóng ruột liền nói : 
- Khổng phu nhân! Tại hạ cùng phu nhân thử đi coi. 
Triển đại tiểu thư lại mắng : 
- Sao ngươi không bảo trước, để ta uổng công chờ đợi hàng nửa ngày trời bây giờ mới nói? Đi mau lên! 
Nàng đưa tay ra nắm lấy áo Vi Quân Hiệp chạy băng băng. 
Vi Quân Hiệp bị nàng lôi đi tựa hồ chân không chấm đất, chớp mắt đã đi được năm dặm. Bỗng thấy phía trước có một người đứng trơ như tượng gỗ dưới gốc cây. Tuy còn cách xa, nhưng cũng nhìn rõ chính là Diệu Cô. 
Triển đại tiểu thư vội dừng bước trước mặt Diệu Cô. 
Lúc chưa dừng bước nàng đã cất tiếng gọi : 
- Má má, Tam muội đâu rồi? 
Chưa dứt lời, nàng lại đổi sang câu hỏi : 
- Má má làm sao thế? 
Diệu Cô sắc mặt lợt lạt, đứng trơ ra không nhúc nhích. Triển đại tiểu thư nhìn kỹ lại thì mắt bà không hề chớp nháy gì cả. 
Triển đại tiểu thư bước gần thêm gọi luôn mấy câu, nhưng Diệu Cô vẫn không phản ứng. 
Nàng muốn khóc mà không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-kiem-ben-troi/1367097/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.