Cần Nhật Túy ho lên sù sụ. Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng quái gở rồi đứng thẳng lên. 
Viên Kiến Long thấy thương thế hắn rất là trầm trọng, đã tưởng hắn tắt thở đến nơi. Thế mà hắn đứng lên một cách đột ngột làm cho lão sợ run lên, nhũn cả người ra, muốn chạy trốn cũng không có đủ sức nữa. 
Cần Nhật Túy đứng lên, người hắn lảo đảo luôn mấy cái mới đứng vững. Hắn giơ một tay lên trỏ Viên Kiến Long, nói nhát gừng : 
- Ông bạn... đi tim Đường Uyển Ngọc... báo cho nàng biết rằng tại hạ bị giết về tay Vi Cự Phu... Ông bạn nên nghe lời tại hạ... ráng giùm cho. 
Viên Kiến Long trong lòng kinh hãi vô cùng, vội đáp ngay : 
- Được rồi! Ta nhận lời ngươi. Nhưng ngươi tên họ là gì? 
Cần Nhật Túy đáp : 
- Tại hạ là... Cần Nhật Túy... Đường Uyển Ngọc... Vi Cự Phu... Ha ha! 
Rồi đột nhiên hắn bật lên một tràng cười quái gở. Dứt tiếng cười, hắn đứng ngây ra như cây gỗ không nhúc nhích. 
Viên Kiến Long tuy biết Cần Nhật Túy chết rồi mà hai chân mình vẫn con nhũn ra không cử động được. 
Hồi lâu, lão vịn vào cây táo lớn, đặt thi thể Cần Nhật Túy nằm xuống, bẻ cành táo che đi, rồi chạy một mạch về nhà. Lão thấy Vi Cự Phu vẫn còn ngồi thộn mặt ra không nhúc nhích, mà cũng không để ý đến sự có mặt của Viên Kiến Long. 
Viên Kiến Long vội cất tiếng gọi : 
- Sư ca ơi! Hắn chết rồi! 
Vi Cự Phu bỗng ngửng đầu lên, trong khoảng thời gian, khoảnh khắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-kiem-ben-troi/1367091/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.