Nước từ vòi hoa sen vẫn chảy xuống người Mục Liên Khê. Thân thể tuyết trắng dính đầy bọt nước, nhưng dấu vết gã làm ra càng hiện lên rõ ràng.
Gã nhanh chóng bế người ra, gọi tên y, "Mục Liên Khê? Tỉnh tỉnh! Nhìn tôi!"
Gọi vài tiếng, gã chạy đi gọi điện cho bác sĩ. Vừa rồi người này nói mình không thoải mái, nhưng lại vẫn chịu đựng để gã làm một lần. Rõ ràng y đã nói mình khó chịu…
Tim Tiêu Liên Vân dường như lỡ một nhịp. Gọi tên người ta mấy lần đều không có phản hồi! Hô hấp yếu ớt, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Y không mặc quần áo, Tiêu Liên Vân nhanh chóng đắp chăn, thế nhưng trên chiếc chăn trắng tinh lại có máu... Là từ y…
"Mau đến nhanh lên! Nhanh lên! Mẹ nó nếu không đến thì bệnh viện của mấy người đừng làm việc nữa!" Gã không gọi bác sĩ nữa, trực tiếp gọi luôn xe cứu thương.
Tiêu Liên Vân thấy máu tươi, cả người choáng váng. Bình thường gã đối xử với omega này thế nào bản thân hắn hiểu rõ nhất. Cho dù y không hợp ý gã, nhưng bây giờ y thế này là do gã, không thể nào không lo lắng.
"Anh Vân... đau quá, em đau quá… đừng làm nữa được không…" Mục Liên Khê đã mất ý thức, nhưng vẫn cảm nhận được pheromone của Tiêu Liên Vân dần dần tới gần.
Đây là lời nói theo bản năng. Trong tiềm thức của y, một khi người này tới gần sẽ làm y bị thương, làm y đau, thậm chí không hề kiêng kị đứa con trong bụng.
Vội vàng đưa người đến bệnh viện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-khoc-nhe-omega-cua-dai-lao-rat-gioi-lam-nung/534011/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.