Nói là sẽ về sớm một chút, nhưng cũng chẳng sớm hơn là bao, buổi tối An Lê không ăn cơm, lúc sáng sau khi gọi điện Trần Thừa Phong cậu liền cảm thấy khẩn trương.
Nghĩ đến là mình chủ động tìm Trần Thừa Phong, cậu lại hốt hoảng trong lòng, không được tự nhiên, như bị lột sạch đứng trước mặt Trần Thừa Phong, sợ gặp người khác, nhưng lại không thể không gặp.
Thấy người đã về, An Lê ngồi trên sô pha ở đại sảnh tầng một, dáng người nhỏ xinh dường như chìm xuống, không tiếng động ngoan ngoãn như một tinh linh, làm Trần Thừa Phong ngứa ngáy.
Cha mẹ hắn mất sớm, không biết cảm giác nuôi một con mèo trong nhà lại như thế này, có cảm giác... mong chờ hắn về nhà, không biết có phải là áo giác của mình hay không.
Biệt thự Trần gia là một căn nhà ba tầng kiểu Tây, tầng một là phòng khách và phòng bếp, còn có nhà kho và hai phòng ngủ cho khách, tầng hai là hai phòng ngủ chính và thư phòng, tầng ba là tầng gác mái. Ngày thường An Lê ở tầng hai, nếu không có việc gì sẽ ngồi ở phòng khách xem TV.
Cả ngày hôm nay cậu đều khẩn trương, khẩn trương chờ Trần Thừa Phong về nhà.
Trần Thừa Phong mặc tây trang ngay ngắn, trên mặt biểu tình gì đặc biệt, cầm một tập công văn và một cái hộp nhỏ đựng bánh kem, “Ăn cơm chưa?” Hắn hỏi.
An Lê lắc đầu, rũ mắt không nói chuyện.
“Có đói không?”
Vẫn không có động tĩnh gì, Trần Thừa Phong nghĩ không phải người này gọi điện cho mình sao? Hắn còn sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-khoc-nhe-omega-cua-dai-lao-rat-gioi-lam-nung/533980/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.