Trong phòng ngủ tràn ngập hương vị pheromone dịu nhẹ, rất thơm, còn có một chút vị ngọt, giống như sữa bò mới đun cùng sữa đặc.
Đêm đã khuya, đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, ánh đèn chói mắt đánh thức người đang say ngủ trên giường, người nọ rất gầy, vùi mình vào đệm giường mềm mại, đưa lưng về phía cửa.
Sống lưng hơi hơi cong vào trong, thời tiết đầu hạ ấm áp, quần áo cậu mỏng manh, chưa kịp thay, trên lưng lộ ra một đôi xương bướm nhô lên, hơi thở rất nông.
Cậu trai tóc ngắn để lộ tuyến thể phấn nộn sau cổ, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, pheromone của cậu không chịu khống chế, vẫn luôn thông qua miệng mà tràn ra ngoài.
Người trên giường dường như cảm giác được trong phòng có người, bèn trở mình, chậm rãi mở mắt, đôi mắt hồng hồng, vì đã khóc nên hơi sưng lên, cậu nhìn cái người đang ngồi trên sô pha ở mép giường, giống như con thỏ bị kinh sợ, cuốn chăn mỏng che người lại.
"Ưm..." Cậu rầm rì một tiếng, giọng hơi khàn, thấy người đang ngồi trước mặt, vội vàng hơi đứng dậy, "Trần... Trần tiên sinh..."
Giọng cậu run rẩy, nghe ra được là sợ hãi, ánh mắt cũng hiện lên chút hoảng sợ, nói là sợ hãi, không bằng nói là cảm giác khẩn trương không dám nhìn người kia, cậu co người lại, ôm chặt hai chân rúc vào góc.
Trần Thừa Phong nhìn người này, hơi nhíu mày, nhấc chân lên, thuận tiện ngồi điểm châm một điếu thuốc, hương vị nicotin cay nồng từ yết hầu xông thẳng vào phổi, khiến tâm tình Trần Thừa Phong trở nên tốt hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-khoc-nhe-omega-cua-dai-lao-rat-gioi-lam-nung/533971/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.