Chương trước
Chương sau
Beta: Mò Mẫm

Lúc Điền Thất trở lại Càn Thanh cung thì Kỷ Hành không có ở đó, hắn đã đi đến Từ Ninh cung, còn ở đó dùng bữa tối. Dùng xong bữa tối cũng không vội đi còn ngồi xuống nói chuyện phiếm cùng Thái hậu.

Thái giám Từ Ninh cung không bắt được Điền Thất, bị Càn Thanh cung cướp trước. Bọn họ trở về muốn hồi báo thì nhìn thấy Hoàng thượng ở đây, nên cũng không dám hồi bẩm, chỉ lén lút nói cùng cung nữ bên người Thái hậu.

Thế nhưng bọn hắn làm không đủ chu đáo cẩn thận, bị Kỷ Hành thấy được, thế là Kỷ Hành chờ cung nữ đi tới mới hỏi: "Các ngươi đang nói nhỏ cái gì, có chuyện gì muốn giấu chủ tử sao?"

Cung nữ nghĩ trong lòng, Điền Thất là người mà Thái hậu muốn, hiện tại nói chuyện này ra, thừa cơ này để cho Thái hậu nói với Hoàng thượng muốn người cũng tốt. Tóm lại Hoàng thượng sẽ cho mẫu thân mình mặt mũi, thế là nói: "Là Điền Thất trở về, hắn nói mình là người của Càn Thanh cung, thái giám Từ Ninh cung không có tư cách bắt hắn, tự mình về Càn Thanh cung."

Thái hậu nhíu mày: "Thật là một tên nô tài điêu ngoa."

Kỷ Hành để tách trà xuống, lạnh nhạt nói: "Mẫu hậu, tuy rằng Điền Thất bướng bỉnh nhưng tâm địa thuần thiện, chuyện Uyển Tần, hẳn là không phải do hắn gây nên."

Thái hậu nghe hắn nói như thế, càng thêm không thích: "Nô tài như thế, vì sao con còn bảo vệ hắn. Như Ý của ta còn thường cùng hắn chơi đùa, không biết có bị hắn dạy hư hay không nữa."

"Không phải trẫm bảo vệ hắn. Hài tử của trẫm không còn, lòng trẫm cũng đau, cho nên chuyện này đương nhiên phải điều tra rõ ràng. Có người muốn thừa dịp đục nước béo cò trước phong ba, muốn trẫm trở thành con khỉ để đùa giỡn, quả thực là tội ác tày trời. Một khi để trẫm bắt được hung thử thật sự, tất nhiên sẽ không khinh xuất tha thứ."

Thái hậu chỉ nói: "Nếu như thế, ai gia cũng không còn gì để nói. Chẳng qua chuyện này làm quá hoàn mỹ, chưa hẳn có thể tra rõ ràng."

"Xin mẫu hậu yên tâm, hạ nhân ở lầu Ba Tiêu đều do trẫm thay mới, người kia chỉ cho là bản thân hắn mua chuộc được một hai tên nô tài, chứ không biết những người khác đều là tai mắt của trẫm, không sợ tra không ra."

Thái hậu không nói gì nữa.

Kỷ Hành lại ngồi một hồi rồi mới cáo từ rời đi. Hắn vừa đi khỏi, trong căn phòng kế bên vọt ra một người, người này cả hai chân nhũn ra quỳ trước mặt Thái hậu: "Dì, cứu con với."

Người quỳ không phải ai khác, mà chính là Khang Phi.

Thái hậu nhìn người quỳ trên mặt đất, lắc đầu thở dài: "Gan của ngươi cũng quá lớn! Sao lại có thể ra tay được vậy!"

Khang Phi khóc ròng nói: "Từ trước con cùng cô ta có chút cãi cọ, xưa nay không hợp, cô ta lại mang thai, nếu lần này sinh ra Hoàng tử, nhòm ngó ngôi vị Hoàng hậu. Sau này còn chỗ nào để con dung thân nữa, bởi vậy nhất thời xúc động làm ra chuyện này, vốn tưởng rằng đưa một tên nô tài ra lấp hố là được, lại không nghĩ tới Hoàng thượng che chở tên nô tài kia đến mức này, còn bắt cung nữ làm chuyện này đi, dì..."

Thái hậu cũng có chút tức giận: "Ngươi hại là cháu nội ruột thịt của ta, ngươi kêu ta làm sao giúp ngươi!"

"Xin dì bớt giận, con làm như vậy cũng là vì ngài. Uyển Tần cùng Tôn gia lui tới không ít, nếu cô ta thật sự sinh được Hoàng tử rồi làm Hoàng hậu, thì về sau Như Ý phải làm sao bây giờ?"

Thái hậu bị lôi quá khứ vốn không muốn nhớ lại kia, bà nghĩ ngợi một lát, đôi mắt có chút đỏ lên: "Ngươi không cần lấy ta làm cờ hiệu để hại người, cho dù ta có kiêng kỵ đi nữa, cũng không thể đi hại chết cháu ruột của mình." Tuy là nói như thế nhưng bà không còn phẫn nộ như mới vừa rồi, mà chỉ có một cỗ oán hận tiêu điều nấn ná trong ánh mắt.

Khang Phi khóc ròng nói: "Nếu dì không thể bảo vệ con, con cũng không còn lời nào để nói, lần này sợ là phải theo gót Thục phi rồi. Từ trước đến nay dì đối tốt với con con đều nhớ, chẳng qua là cuối cùng không thể hồi báo, chỉ trông kiếp sau lại hiếu kính ngài thôi!"

Thái hậu than thở, mặt mũi có chút mỏi mệt: "Thôi, việc đã đến nước này, đã chết thì cũng không thể sống lại, tóm lại không thể mất thêm một cái mạng. Ngươi yên tâm, ta sẽ nói với Hoàng thượng. Chỉ có một chuyện, ta nói ngươi là người không thể thành châu báu, ngươi trở về cẩn thận mà suy nghĩ lời này một chút, nghĩ rõ ràng lại đến đây. Ta chỉ có một đứa con là Hành nhi, nên đối với ngươi giống như là con gái ruột, ta làm tất cả đều là vì tốt cho ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng."

"Cẩn tuân lời dì dạy bảo." Khang Phi vừa lau nước mắt vừa nói: "Ngài đối với con như con gái của mình, con cũng hi vọng kiếp này có thể có cơ hội gọi ngài một tiếng mẫu hậu."

........

Kỷ Hành về Càn Thanh cung, Thịnh An Hoài đi tới bẩm báo: "Hoàng thượng, cung nữ kia đã khai hết."

"Thế nào?"

"Hoàng thượng thánh minh, tất cả đều như dự đoán của ngài."

"Đã biết." Kỷ Hành có chút vô lực, cũng có chút thất vọng. Thái hậu gấp gáp vội vàng bắt Điền Thất, thì hắn đã cảm thấy kỳ quặc, mẫu hậu không thể hại cháu của mình, bà ấy làm như vậy chỉ có thể là vì giữ gìn cho ai đó, nên muốn lôi Điền Thất ra gánh trách nhiệm. Mà ở trong hậu cung người đáng giá để mẫu hậu làm như thế, chỉ có Khang Phi.

Đáng thương Điền Thất, ba ngày hai bữa bị người ta lôi ra làm bia đỡ đạn.

Nghĩ đến Điền Thất, một bụng u sầu của Kỷ Hành đều kết thành ruột mềm. Tại sao lại có một người như vậy, khiến hắn không gặp một chút liền nhớ ba thu. Rõ ràng khuyên răn mình phải quên cái người đó đi, còn luôn tự cho rằng mình thật sẽ ném hắn qua sau đầu nhưng mỗi khi nghe đến cái tên đó thì hắn lại hiện ra nguyên hình như cũ.

Tận lực không nhớ, rồi lại nhớ càng lợi hại, nhớ đến mức ngực ngứa, phát run, phát đau.

Cho dù là trong lúc mơ ngủ, cũng là khuôn mặt đó.

Kỷ Hành nhắm mắt, u u than thở. Cơn ác mộng này, làm sao mới có thể tỉnh lại. Tiểu biến thái, làm thế nào mới có thể thoát khỏi ngươi đây.

Thịnh An Hoài không biết Hoàng thượng đang nghĩ cái gì, chẳng qua lúc này oan khuất của Điền Thất đã rửa sạch, thật thích hợp bẩm báo về chuyện của hắn, thế là Thịnh An Hoài nói: "Hoàng thượng, Điền Thất đã bị người tạm giam, có phải nên kêu bọn hắn thả người?"

Câu nói này đi vào lỗ tai của Kỷ Hành chỉ còn lại có hai chữ "Điền Thất". Kỷ Hành cười khổ một tiếng, lầm bầm lầu bầu nói: "Điền Thất à Điền Thất... Trẫm thật không muốn thấy hắn nữa."

Lòng Thịnh An Hoài lộp bộp một tiếng, trực tiếp nghe lời này trở thành thánh chỉ. Sau đó ông ta lại hỏi: "Vậy còn Khang Phi nương nương..."

Thấy biểu tình của Hoàng thượng đờ đẫn, Thịnh An Hoài ho khan một tiếng, lặp lại hỏi: "Hoàng thượng, Khang Phi nương nương và cung nữ gây án kia cần xử trí ra sao, nô tài xin Hoàng thượng ra ý chỉ."

Kỷ Hành phục hồi tinh thần lại, đáp: "Không gấp. Trước tiên để các nàng thong dong chút." Dựa theo ý của hắn, mưu hại hoàng tự là phải chết không thể nghi ngờ, Thục phi so với Khang Phi còn được sủng hơn nhiều nhưng cũng không phải một ly rượu độc là xong việc như thường sao. Chẳng qua Khang Phi có Thái hậu bảo vệ, nếu Thái hậu thực sự vì Khang Phi cầu tình, Kỷ Hành cũng không thể làm quá tuyệt tình. Ai kêu người kia là mẹ của hắn, còn là người mẹ vì hắn mà ăn nhiều khổ như vậy.

Tuy không quá mức truy cứu nhưng cung đình đấu đá, thật sự làm trái tim người ta băng giá vô cùng. Con cái gia đình bình thường hơn phân nửa có thể thuận lợi sinh ra, bình an lớn lên, còn con cái của vua một nước được vạn dân cúi đầu như hắn, lại từng người từng người chết từ trong trứng nước. Hắn đường đường là một vị Hoàng đế, lại không thể bảo vệ được thân sinh cốt nhục của chính mình. Đám nữ nhân ở hậu cung kia, hoặc là lợi dụng con của mình để vô cớ sinh sự so đua ganh ghét, hoặc là vì tư lợi bản thân mà ra tay sát hại long chủng. Từng người từng kẻ đều là mặt ửng hoa đào nhưng lòng như rắn rết.

Nghĩ đến đây, Kỷ Hành có một loại cảm giác mệt mỏi mà trước giờ chưa từng có. Hắn thậm chí nghĩ rằng, mấy nữ nhân đó có cái gì tốt đâu, còn không tri kỉ thân thiết được như Điền Thất.

... Thế nào lại nghĩ tới Điền Thất.

Chờ đã, Điền Thất? Kỷ Hành đột nhiên có chút bừng tỉnh, vừa rồi không phải là hắn đã nói ra lời gì không thể cứu vãn được sao?

.....

Thịnh An Hoài ra cửa, không khỏi lắc đầu thở dài một phen. Ở trong mắt ông, Điền Thất là một đứa nhỏ khó kiếm, vừa thông minh lại hiểu chuyện, quan trọng nhất là lòng dạ không xấu, đối với ông cũng rất hiếu kính. Lúc trước Hoàng thượng coi trọng Điền Thất như vậy, lại có sự ỷ lại của điện hạ và sự khen ngợi của Thái hậu nhưng Điền Thất không ở trước mặt ông làm ra bất kỳ chuyện ngang ngược gì, thấy rõ phẩm tính của người này tốt biết bao nhiêu. Nhưng mà một đứa bé ngoan như vậy, cuối cùng lại vẫn là phải...

Thịnh An Hoài không biết Điền Thất tới cùng làm ra chuyện gì chọc tức Thánh thượng, ông chỉ biết Hoàng thượng không muốn lại thấy Điền Thất. Câu nói này chính là một cái ám hiệu, ám hiệu mạng của Điền Thất đã đi đến cùng, nhanh chóng mà xử lý đi.

Thịnh An Hoài bưng một ly rượu độc và một dải lụa trắng đi tìm Điền Thất.

"Đây là những thứ mà chỉ có chủ tử mới có thể được hưởng, Điền Thất, những gì ta có thể làm vì ngươi cũng chỉ có như vậy."

Điền Thất cơ hồ là bị dọa bể mật: "Thịnh gia gia, ta van cầu ngài, ngài nói với Hoàng thượng, ta bị oan uổng, Hoàng thượng nhất định sẽ tin tưởng ta. Chỉ cần cho ta ba ngày, không, một ngày thôi, ta nhất định có thể tra ra hung thủ là ai, tiểu Hoàng tử cũng không thể chết không được rõ ràng đúng không?"

Thịnh An Hoài than thở: "Không được, cái gì Hoàng thượng đều biết cả."

Cái gì cũng biết, lại khư khư muốn ban chết cho nàng. Điền Thất chỉ thấy đáy lòng lạnh run lên lợi hại, một cổ cảm giác thất vọng nồng đậm nảy lên, nàng ngồi liệt dưới đất, tự giễu nói: "Cũng đúng, ta là một cái tiện mệnh, dùng tới lấp hố quá tốt."

"Điền Thất, đừng oán hận chủ tử. Chúng ta mệnh khổ, kiếp sau ngươi đầu vào một cái nhà tốt, ngàn vạn đừng lại làm thái giám."

Điền Thất khẽ gật đầu: "Đa tạ Thịnh gia gia quan tâm. Tiền của ta đều giấu ở trong một cái hốc tối ở góc tường dưới giường, cần cẩn thận tìm mới có thể tìm được. Phiền toái ngài đem chút tiền kia phân một nửa cho sư phụ ta, nửa còn lại đưa cho Vương Mạnh ở cục Rượu Dấm Bột. Nói với bọn hắn, đừng nhớ ta. Còn nữa, nếu như điện hạ hỏi ta, cứ nói ta đi Hoa Quả Sơn, ở chỗ ấy chờ hắn, chúng ta hẹn rồi, chỉ cần chờ hắn lớn lên mới có thể đi."

Thịnh An Hoài đáp ứng từng cái, ông ra hiệu người phía sau đem đồ bưng đến trước mặt Điền Thất: "Ngươi chọn một cái đi."

"Chọn lụa trắng đi, rượu độc uống đau bụng. Nơi này xà nhà quá cao, làm phiền hai vị giúp đỡ."

Hai người thái giám kia liền quấn lụa trắng ở trên cần cổ của Điền Thất, dùng lực vắt xả lên.

Cho đến tận lúc này Điền Thất vẫn không cam lòng, mà cân nhắc chơi trò khôn vặt. Lúc trước nàng bị bóp cổ một lần nên có kinh nghiệm, sau này hỏi qua Vương Mạnh, người bị bóp chết đại khái có tử trạng như thế nào.

Hiện tại, nàng vừa bị vắt được hô hấp hơi có chút khó khăn, liền lập tức nhắm hai mắt lại, toàn thân mềm ngã xuống.

Hai thái giám mà Thịnh An Hoài tìm này đều là người thông thạo, kinh nghiệm hành hình rất phong phú. Chẳng qua bọn hắn cũng chưa từng gặp qua người nào dễ dàng chết nhanh như vậy, bọn hắn dùng ngón tay để xuống lỗ mũi của Điền Thất, quả nhiên đã không có hô hấp.

Điền Thất bế khí, trong lòng nghĩ các ngươi mau tránh ra... (bó chiếu =)))

Nàng bơi rất giỏi, nên thời gian nghẹn thở cũng so với người bình thường lâu hơn nhưng dù sao nàng cũng không phải con rùa, không thể nào nín thở trong thời gian dài. Dù nói thế nào đi nữa, có thể kéo một hồi là một hồi.

Hai tên thái giám vừa định buông Điền Thất xuống, thì cửa đột nhiên "Oành" một tiếng bị đá văng ra, một đạo bóng dáng màu vàng chói giống như là cơn gió xông tới, trong chớp mắt đã đến gần ngay trước mắt.

Thịnh An Hoài thề, ông chưa hề gặp qua ai chạy nhanh đến như thế, càng chưa gặp qua Hoàng đế chạy nhanh được như vậy. Thế cho nên cơn gió này đến bên cạnh ông mới nhìn rõ ràng được khuôn mặt, trước đó phán đoán thân phận của đối phương, hoàn toàn là bằng phục sức rất mang tính dấu hiệu kia.

Ngay cả Điền Thất đang giả chết cũng cảm giác được một trận gió đập vào mặt. Nàng chẳng hề biết đang phát sinh ra tình huống gì, mà chỉ một lòng một dạ mặc niệm các ngươi nhanh chóng đi nhanh chóng đi...

Kỷ Hành xông tới một chân đạp một cái, đá hai tên thái giám ra thật xa, hai người như hai cái bao tải nặng nề ngã xuống mặt đất, phát ra hai tiếng trầm đục, Thịnh An Hoài thấy cũng đau giùm bọn họ.

Điền Thất nhắm mắt lại cảm giác đến hai người kia buông thân thể của nàng ra, nàng coi thường tiếng trầm đục đột nhiên vang lên, còn cho rằng bọn hắn muốn đi, lại không ngờ chính mình lại rơi vào một vòng tay ôm ấp khác. (hí hí)

Điền Thất: "..." Sao còn không đi... Sắp nín không được nữa...

Kỷ Hành thấy được đôi mắt của Điền Thất nhắm lại còn toàn thân thì nhũn ra, hắn chỉ thấy ruột gan của mình đều nát, hắn liều mạng lắc Điền Thất: "Điền Thất, ngươi tỉnh tỉnh."

Hoàng thượng tự mình tới giám sát kiểm tra thực hư! =)))))

Điền Thất không ngừng kêu khổ, chết nhịn không dám thở. Nàng nghĩ trong lòng, chẳng lẽ nàng thực sự sống đến cuối cùng rồi sao...

"Điền Thất, không được chết, cầu xin ngươi đừng có chết." Kỷ Hành xoa xoa mặt Điền Thất, ánh mắt bi thương thảm thiết: "Trẫm mệnh lệnh ngươi không được chết!"

Điền Thất nghe nội dung nói chuyện thì cảm thấy Hoàng thượng giống như là đang gạt nàng nhưng cũng không giống như thế. Muốn để nàng chết tươi thì trực tiếp bóp một cái không được sao, làm gì phải phí miệng lưỡi, còn cầu nàng? Hơn nữa, tiếng nói chuyện của hắn thậm chí còn mang theo nức nở nghẹn ngào, khiến cho người ta nghe thấy có chút thương cảm.

Mấy thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, nàng thật sự nhịn hết nổi rồi.

Thịnh An Hoài ở một bên đã nhìn ra mùi vị gì rồi, Hoàng thượng đây là cái ý gì? Sẽ không là loại ý tứ mà ông đang nghĩ chứ...?

Thật sự là quá kinh hãi!

Đột nhiên Kỷ Hành nghĩ đến từng nghe thái y nói qua, khi người bị ngạt thở ngất đi thì có thể dùng cách thổi hơi để cứu, thế là không chút nghĩ ngợi nâng cằm Điền Thất lên lại gần thổi hơi cho nàng.

Điền Thất chỉ biết miệng mình bị ép mở ra, trên môi áp vào một mảnh ấm áp mềm mại, nàng rốt cuộc nhịn không được, muốn hô hấp, tuy rằng miệng bị ngăn chặn nhưng may mắn lỗ mũi còn có thể dùng.

Kỷ Hành cảm giác đến có hơi thở đang cùng hắn quấn giao ở chóp mũi, trái tim vốn đang vắt thành một cục của hắn thình lình mềm mại xuống dưới nhưng mà miệng lại không muốn rời đi, hắn ngậm lấy đôi môi của Điền Thất liếm hôn. Kỷ Hành tuy biết là không nên như thế, lại vô luận ra sao cũng không có cách khống chế chính mình, hắn dứt khoát dùng một tay đỡ lấy cái gáy của Điền Thất, nhắm mắt lại hấp cắn hàm mút. *tung bông*

Điền Thất mở to mắt, thấy được mặt của Kỷ Hành gần ngay trước mắt, bởi vì cự ly quá gần, nên khiến cho khuôn mặt có chút mơ hồ, làm cho người ta có cảm giác như là đang rơi vào trong mộng.

Điền Thất: "..." Sự tình chuyển biến được quá nhanh, nàng cần trấn định một chút.

Thịnh An Hoài đã sớm thấy mà trợn mắt há mồm. Sự tình chính là giống ông nghĩ như thế, chính là như thế! Hoàng thượng hắn là tên đại biến thái!

Thấy được cảnh tượng như vậy, trong đầu óc của Thịnh An Hoài tùm lum tà la, càng thêm quẫn bách giống như là chính ông ấy bị hôn vậy. Ông muốn lập tức lặng yên không tiếng động rời khỏi nơi này, xem như cái gì cũng không thấy được, nếu muộn một chút bị Hoàng thượng phát hiện, không chừng ông sẽ bị diệt khẩu. Nhưng mà ông vừa định rút lui thì lại thấy một trong hai tên thái giám bị đá ngã lăn kia đã đứng lên, một người khác cũng đang nhúc nhích, người đứng lên kia xem ra đang muốn ngẩng đầu. Thịnh An Hoài cũng là nhất thời gấp quá hóa ngốc, chỉ nghĩ đến một màn này không thể bị người khác nhìn thấy, thế là chợt buột miệng quát lên: "Nhắm mắt!"

Lệ thường, trong mệnh lệnh không có điều này, thái giám kia cũng nghe không rõ Thịnh công công muốn biểu đạt cái gì, chẳng qua hắn vốn là đứng không vững, bị một tiếng hét to này làm hết hồn, nên lại ngã trở về.

Điền Thất lại là bị dọa được ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Quả thật quá đáng sợ, tới cùng là chuyện gì thế này!!! Lòng Điền Thất yên lặng cuồng rơi lệ.

Kỷ Hành cũng bị tiếng hét to này kích được tỉnh táo rất nhiều. Hắn tìm về lý trí, thế là để Điền Thất xuống, không tự giác liếm liếm môi. Tất cả thời gian hôn môi không hề dài, hắn cũng chỉ có thể lướt qua thì ngừng, chưa kịp thâm nhập... Chờ đã, hắn đây là đang nghĩ cái gì, Kỷ Hành không tự tại quay mặt đi, không muốn nhìn Điền Thất. Nhưng mà nhìn đến hai tên thái giám kia quỳ rạp trên mặt đất giả chết không dám động, rồi nhìn vẻ mặt rõ ràng chấn kinh lại còn mang theo cầu xin kiểu "Hoàng thượng, ta đối với ngài trung thành và tận tâm, ta tuyệt đối không nói ra, cầu ngài không cần diệt khẩu" của Thịnh An Hoài thì Kỷ Hành càng cảm thấy khó chịu.

Điền Thất ho vài cái, rột cuộc đỏ mặt khó xử lau miệng, lại thấy không hiểu, "Hoàng thượng ngài... Ngài..." Ngài hôn ta làm gì...

Kỷ Hành biết hắn muốn hỏi cái gì, thế là đem mặt trầm xuống: "Trẫm chỉ là vì giúp ngươi thổi hơi, ngươi chớ có tự mình đa tình."

"Không phải, ta không phải có ý đó." Điền Thất lại sờ sờ làn môi, môi trên bị cắn một cái, có chút đau, nàng có chút không hiểu: "Nô tài đa tạ ơn cứu mạng của Hoàng thượng, chỉ là cảm thấy việc thổi hơi này thật kỳ quái, vì sao cảm giác càng giống như là bị hấp hơi..."

Thịnh An Hoài đã nghe không vô, ông thật hi vọng có thể đóng lỗ tai lại.

Kỷ Hành đang chột dạ, lời nói của Điền Thất càng là chạm trúng chỗ ngứa của hắn, thế là hắn đứng lên, chắp tay sau lưng lạnh lẽo nói: "Không biết tốt xấu."

"Nô tài không phải có ý đó." Điền Thất bồi cười nói: "Nô tài chỉ là cảm thấy, cảm thấy thôi mà... Hoàng thượng, nô tài có cái yêu cầu quá đáng."

"Nói."

"Hay là ngài đừng giết nô tài, ngài xem, giết hai lần, ta cũng không chết, chuyện này thuyết minh mạng của nô tài không nên đứt, càng thuyết minh ngài là một vị nhân quân rất rất lớn. Ngài muốn để nô tài làm cái gì, chỉ cần sai bảo, chỉ cầu ngài đừng lại chơi trò mèo bắt chuột, nô tài nếu có bảy mươi hai lá gan cũng muốn dọa nát hết sạch."

"Trẫm sẽ không giết ngươi."

"Hoàng thượng ngài miệng vàng lời ngọc, lời ngài nói chính là thánh chỉ, không thể chống lại." Bao gồm cả ngài.

Kỷ Hành ừ một tiếng không lại phản ứng Điền Thất, mà xoay người rời đi, bước chân có chút vội vã. Thịnh An Hoài vội vàng đuổi theo, khi đi tới cửa thì quay đầu thông cảm nhìn Điền Thất một cái.

Điền Thất vẫn không rõ, cười ôm quyền hướng về ông tỏ vẻ cảm tạ.

Cự ly từ nơi này đến Thư Phòng trong Càn Thanh cung tổng cộng cũng chỉ có khoảng một trăm bước nhưng Hoàng thượng hắn đã sờ môi đến lần thứ ba. Thịnh An Hoài giả vờ không nhìn thấy, trong lòng lại yên lặng đếm giùm hắn.

Màn đêm buông xuống, Điền Thất lại bớt một cái tâm bệnh, Hoàng thượng chính miệng đáp ứng không giết nàng, vậy về sau thật sự sẽ không giết nàng. Thế là đêm nay rốt cuộc có thể ngủ một giấc an ổn.

Chẳng qua là, đêm này người mất ngủ rất nhiều, chỉ tại trong phạm vi thành Tử Cấm, chí ít bao gồm một vị Thái hậu, một vị phi tử, một gã Hoàng đế cùng với một tên thái giám tổng quản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.