Đêm khuya, Điền Thất nằm ở giữa một phòng toàn vàng bạc châu báu nên mất ngủ. Đế cắm nến do vàng ròng chế thành hình tiên hạc đính trên tường, tiên hạc sinh động như thật vươn cái cổ mảnh khảnh, trong miệng ngậm một cây nến đỏ. Ánh sáng nến vốn không chói mắt nhưng mà dưới sự phản xạ của vàng bạc và muôn màu châu báu, làm cho căn phòng nhất thời bị bao bọc bởi một mảnh bảo quang như lưu ly, chói lóa khiến cho mắt người đều mê ly không rõ, giống như là không cẩn thận xông vào thần cảnh mờ ảo của Ngọc Hoàng đại đế, hoặc như rơi vào trong bảo tọa mây tiên năm sắc của Như Lai Phật Tổ.
Điền Thất ngồi ở trên cái giường làm bằng vàng, trong lòng nàng cũng giống như là mây tiên ngũ sắc vậy, trống trơn, lẳng lặng, không hỉ cũng không bi. Nói tới cũng kỳ lạ, nếu như trước kia có người nói với nàng, sẽ có một ngày nàng tỉnh lại rồi đối diện với một phòng toàn vàng bạc châu báu, thì có lẽ nàng sẽ cười suốt cả một ngày. Nhưng mà bây giờ, nàng đối với những thứ mà thường ngày luôn khiến nàng thèm nhỏ dãi, vậy mà không hề nhảy nhót giống như trong tưởng tượng.
Đại khái chắc vì những tiền bạc này không phải là của nàng đi.
Kỳ thật nàng đối với tiền cũng không có nhiều khắc sâu cố chấp cho lắm, nàng thích tiền, là bởi vì nàng thiếu tiền mà thôi.
Điền Thất lại nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình, không phải nàng chưa từng nghĩ đến chuyện xuất cung nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ đến nàng lại lấy loại phương thức này rời khỏi Hoàng cung. Cách làm của Kỷ Chinh làm cho nàng không kịp trở tay, dùng thủ đoạn giang hồ cũng khiến nàng có chút phản cảm nhưng mà nói đến cùng, Kỷ Chinh cũng là vì hảo tâm giúp đỡ nàng. Đối với hắn, nàng luôn có thể nhặt về một vài thứ dịu dàng đã thất lạc rất lâu, bởi vậy càng không muốn lung tung suy đoán ý tốt của hắn.
Nhưng mà, thực sự cứ thế này rời khỏi Hoàng cung sao? Rời khỏi cái nơi mà nàng đã ở bảy năm, rời khỏi sư phụ của nàng, bạn bè của nàng, rời khỏi Như Ý, rời khỏi Đái Tam Sơn, rời khỏi… Hoàng thượng.
Hoàng thượng sẽ đối xử với chuyện nàng rời đi ra sao đây? Sẽ gấp gáp chứ? Có tức giận không?
Có lẽ sẽ tức giận. Dù sao, nàng là chủ động “chạy trốn”. Sau đó, có lẽ sẽ phái người đuổi giết nàng, có lẽ sẽ không, dù sao nàng chỉ là một tiểu thái giám không có gì quan trọng.
Điền Thất cúi đầu sờ viền giường bóng loáng bằng vàng ròng. Nàng ở Hoàng cung làm việc bảy năm, Tử Cấm thành to lớn đó, cơ hồ là mỗi góc gách, nàng đều đã đi qua. Nhưng mà, tuy nàng để lại bảy năm thời gian trong Tử Cấm thành này, thì đối với Tử Cấm thành mà nói, nàng chỉ là một tên tiểu thái giám tầm thường mà thôi, là một trong hàng vạn hàng nghìn tiểu thái giám của Hoàng cung. Hơn hai nghìn ngày đêm đối với tòa thành kia mà nói cũng chỉ là trong giây lát tức thì. Nàng sẽ nhanh chóng bị thay thế, bị lãng quên, hoặc có lẽ là chưa từng được nhớ kỹ.
Một tiểu thái giám như vậy, Hoàng thượng làm sao có thể để ý, làm sao có khả năng làm cho tức giận. Cho dù hắn phái đuổi giết đi nữa, thì cũng sẽ không kiên trì quá lâu đi.
Nói câu khó nghe, giá trị không xứng.
Nghĩ thông điểm này, Điền Thất hơi hơi yên lòng nhưng rất nhanh lại có chút thất lạc.
Hoàng thượng có nhớ nàng không?
Hẳn là sẽ không nhớ, nhiều nhất chắc là nhớ một hồi. Đối với nàng mà nói, Hoàng thượng chỉ có một nhưng mà đối với Hoàng thượng thì, thái giám có cả trăm cả ngàn. Chỉ riêng giúp hắn sờ chim nhỏ cũng có rất nhiều.
Làm sao lại nghĩ đến chuyện này…
Điền Thất đỏ mặt, không tự giác vò vò góc áo. Mỗi lời nói mỗi nụ cười của Hoàng thượng lại hiển hiện ở trong đầu óc nàng, nghiêm túc, uy nghiêm, hòa ái, phát bệnh thần kinh, đùa giỡn lưu manh, cùng với tất cả những lúc bình thường hoặc là không bình thường. Tất cả điều này toàn bộ ghép thành một người hoàn chỉnh, hắn sống động, hắn có máu có thịt có tình có vị. Cảm giác của Điền Thất rất kỳ quái, trước kia mỗi ngày đối mặt với Hoàng thượng, đều cảm thấy hắn cao cao ở trên trời, xa không thể chạm nhưng lúc này hai người cách khá xa, nàng ngược lại cảm thấy Hoàng thượng cũng không phải xa xôi như thế. Hắn giống như là một pho tượng, nhìn sơ thì băng lãnh lại thần bí nhưng vừa khẽ sờ vào, liền biết hắn có nhiệt độ cơ thể, mạch máu ở dưới làn da còn hơi hơi nhảy lên.
Nghĩ đến chuyện nàng phải rời khỏi một người như thế, Điền Thất thậm chí có chút không nỡ. Hoàng thượng tuy là ngẫu nhiên sẽ làm chút chuyện khiến người ta giận sôi lên nhưng dù sao hắn vẫn là một người không tệ, ít nhất cũng mạnh hơn cha của hắn nhiều.
Thôi được rồi, không bỏ kệ không bỏ, nàng lại không muốn cả một đời làm thái giám.
Nhưng mà Hoàng thượng tới cùng có nhớ đến nàng hay không thế…
Đêm nay tâm tình Điền Thất rất phức tạp nên trằn trọc trăn trở, chẳng biết lúc nào ngủ mất, tóm lại là khi Kỷ Chinh gõ cửa thì đầu nàng đã có chút mơ mơ màng màng, cảm giác so với không ngủ cũng không kém nhiều.
Kỷ Chinh tới đưa bữa sáng cho nàng.
Điền Thất có chút ngại ngùng: “Ta có thể rửa mặt súc miệng trước không…?”
Kỷ Chinh vỗ vỗ trán: “Thực xin lỗi, là ta váng đầu. Ngươi chờ một chút.” Nói xong, liền ra khỏi cửa, khi hắn bưng dụng cụ rửa mặt đi tới thì thấy được Điền Thất đang xếp chăn. Phía sau quần áo màu xám nhạt có một vệt đậm, xem lại giống như là vết máu.
Kỷ Chinh có chút nghi ngờ: “Ngươi…”
Điền Thất lại cực kỳ hoảng sợ quay đầu nhìn hắn: “Ta không có!”
Kỷ Chinh có chút kỳ quái, cứ cho là bị thương đi nữa, thì làm sao lại bị thương ở chỗ đó? Lại nói, từ tối hôm qua đến bây giờ, cũng không có người khác tới gần nơi này, Điền Thất lại như thế nào bị thương? Trừ khi hắn tự sát. Hắn hồ nghi nhìn Điền Thất: “Tới cùng là có chuyện gì thế này?”
Điền Thất đỏ mặt, đã kinh hoảng lại thẹn: “Không không không không có chuyện gì, ngươi có thể đi ra ngoài trước một chút được không…”
“Ngươi tới cùng là xảy ra chuyện gì?” Kỷ Chinh muốn tiến lên.
“Đừng tới đây!”
Kỷ Chinh thấy nàng bị dọa thành như thế, đành phải đi ra ngoài trước. Đến bên ngoài, bị một cơn gió lạnh thổi tới, hắn liền hoàn toàn rõ ràng.
Điền Thất ở bên này cũng là gấp đến mức xoay quanh. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, cái kia thế nhưng tới sớm. Nàng kéo tà áo sau của mình nhìn nhìn, vẫn là thấy được thứ mà chính mình nghĩ cũng không muốn thấy, vừa rồi Kỷ Chinh nhất định cũng thấy được, cho nên mới sẽ kỳ quái như thế. Nàng chắp hai tay lại niệm “A di đà Phật”, hi vọng Kỷ Chinh tuổi nhỏ nên không biết chuyện, sẽ không đoán được đây là cái gì. Nhưng mà hiện thực nhanh chóng bị đánh nát chút hi vọng kia của nàng, Kỷ Chinh phái nha hoàn đi vào hầu hạ nàng, còn mang theo một bộ đồ mới, và một vài… nhu yếu phẩm.
Điền Thất xấu hổ đến nỗi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, không bao giờ muốn chui ra.
Nha hoàng rất cố chấp, kiên trò muốn tự tay hầu hạ giúp Điền Thất làm xong, rồi mới cầm quần áo đã dơ và đệm chăn lui đi ra.
Chừa lại Điền Thất một mình ở trong phòng, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong.
Nàng biết đến cái gọi là kinh nguyệt này, là do năm đó lúc mười tuổi ngẫu nhiên nghe mẫu thân và nha hoàn tán gẫu, nàng nghe không hiểu, liền hỏi mẫu thân, lúc ấy mẫu thân cảm thấy nữ nhi cũng không nhỏ, thế là nói với nàng, còn giải thích cho nàng rất nhiều thứ. Sau này nàng vào cung làm thái giám, cũng quên mất vụ này. Mãi đến ngày đó quả nhiên kinh nguyệt đến thăm, nàng mới nhớ tới loại chuyện này, rồi lại sợ người khác thấy được, nên vẫn luôn cẩn thận vô cùng. May mắn loại chuyện chảy máu này chỉ liên tục một hai ngày, máu chảy ra cũng không nhiều, Điền Thất cẩn thận chút thì sẽ không bị phát hiện, dù sao cái thứ này luôn là ở thời gian cố định đến thăm. Lại không nghĩ đến lần này không biết vì sao, nó tới sớm đến mấy ngày, khiến nàng trở tay không kịp, sáng sớm lúc đang xếp chăn thấy được vết máu trên giường, nàng còn chưa rõ ràng thì Kỷ Chinh đã đi tới, thứ nên thấy hay không nên thấy tất cả đều thấy hết.
Điền Thất cuối cùng cũng hiểu cái gọi là “Gặp xui” của Trương Đạo Thành có ý gì, nàng quả nhiên đủ gặp xui! Mơ mơ màng màng liền đi tới cái chỗ này, không chừng còn mang họa sát thân, cái này thì cũng thôi nhưng vì sao lại bị một người nam nhân thấy được cái thứ kia chứ! Nàng đành chịu ngửa mặt lên trời thở dài, sợ một hồi Kỷ Chinh lại tới, nàng không biết làm sao để đối mặt hắn.
Có chút chuyện ngàn vạn không thể tưởng tượng, bởi vì tưởng tượng, liền thành sự thật, nhất là chuyện xấu.
Lần này Kỷ Chinh lại tới gõ cửa, Điền Thất đè cửa sống chết không cho hắn đi vào, Kỷ Chinh đành phải ở ngoài cửa ấm giọng dỗ dành nàng: “A Thất, mở cửa đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Ta không muốn nghe…
“Đã không mở cửa, vậy ta ở chỗ này nói cũng giống nhau. Nữ nhân các ngươi…”
Điền Thất vội vàng để hắn vào trong.
Lúc Kỷ Chinh đi vào thì mặt cũng có chút hồng, tuy là hắn thẹn thùng nhưng càng nhiều là mừng thầm. Mặc dù hắn có thể vì Điền Thất làm đoạn tụ nhưng dù sao làm một nam nhân bình thường càng tốt. Đương nhiên, về việc Điền Thất vì sao lại lập tức trở thành nữ nhân, thì hắn vẫn là cảm thấy nghi hoặc gấp bội.
“Cuối cùng ngươi là ai?” Kỷ Chinh vừa mới ngồi xuống, liền hỏi.
Điền Thất chôn đầu không dám nhìn hắn: “Ngươi vẫn là đừng nên hỏi, ngươi hỏi cũng không được gì.”
Kỷ Chinh thấy nàng không muốn nói, lại hỏi: “Vậy vì sao ngươi muốn tiến cung? Thân là nữ nhi, lại vì sao đi làm thái giám?”
“Ta tiến cung, là vì muốn giết một người.”
Kỷ Chinh kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn ám sát Hoàng thượng?”
“Không phải không phải.” Điền Thất bị dọa vội vàng lắc đầu: “Người mà ta muốn giết đã chết rồi.”
“Chết lúc nào?”
“Chết đã mấy năm.”
“Vậy vì sao lâu như vậy rồi mà ngươi còn không rời khỏi Hoàng cung?”
“Ngay từ đầu nhát gan không dám, sau ta sợ mình xuất cung lại không dễ sống, cho nên muốn ở Hoàng cung kiếm đủ tiền rồi đi. Lại sau đó… Liền đi không được…” Điền Thất nói, than thở. Nàng hiện tại vô cùng hối hận, lúc mình để dành được hơn ba trăm lượng bạc phải giả bệnh rời đi, cũng bởi vì tham tiền nhảy lên người Tống Chiêu nghi, từ đó về sau lại gặp vô số phiền toái.
Kỷ Chinh chỉ là nghe một chút, liền cảm thấy tình cảnh mấy năm nay của nàng vô cùng kinh tâm: “Thân phận của ngươi, có bị người khác phát hiện qua hay chưa?”
“Không có.”
“Hoàng huynh cũng không biết?”
Điền Thất lắc lắc đầu.
Kỷ Chinh liền vô cùng vui mừng nhẹ nhàng thở ra, nói: “May mắn hắn không biết, nếu mà biết, ngươi…”
Điền Thất nghiêm túc trịnh trọng tiếp lời: “Ta chắc chắn phải chết.”
Kỷ Chinh nghe nàng nói như thế, nên không giải thích gì, chỉ im lặng, an tĩnh đánh giá nàng. Dáng vẻ của người trước mắt vốn xinh xắn, từ khi biết nàng là nữ nhân, Kỷ Chinh càng nhìn càng cảm thấy xinh xắn hơn.
Điền Thất bị nhìn thì trên mặt lại nóng rực một trận: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ngươi nghĩ đến sau này muốn sống thế nào chưa?”
Điền Thất lắc lắc đầu: “Người trong nhà ta đều không còn ai, cũng không biết sau này phải đi đâu.” Tất cả tiền còn bị Hoàng thượng trộm đi.
“Không thì thế này, qua vài ngày ta muốn ra ngoài du lịch một phen. Nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể cùng nhau xuất hành, trời nam biển bắc, non non nước nước nhìn cho đã, không phải sung sướng sao.”
Điền Thất cảm thấy có chút khó chịu. Nếu thân thái giám, cùng người đi ra ngoài chơi đùa cũng không sao nhưng mà hiện tại nàng ở trước mặt hắn đã trở về làm đứa con gái, hai người nam nữ không thân chẳng quen cùng đi du sơn ngoạn thủy một chỗ, cảm thấy rất xấu hổ.
Kỷ Chinh thấy nàng do dự, thì thất vọng than thở, nói: “Ta một khi đã biết bí mật của ngươi, ngươi trái lại cùng ta không thân. Biết sớm, ta còn không bằng chẳng hay biết gì, giả vờ cái gì cũng không biết, còn có thể cùng ngươi vô câu vô thúc nâng cốc nói đùa.”
Điền Thất có chút hổ thẹn: “Ta không phải có ý này… Không thì, chờ qua đầu ngọn gió này rồi nói sau, hiện tại bên ngoài như thế nào?”
“Ngươi yên tâm, mấy ngày nay bên ngoài yên tĩnh vô cùng, hoàng huynh vẫn chưa phái người điều tra tứ phía.”
Điền Thất yên lòng, lại có chút thất lạc nhàn nhạt.
Hoàng thượng quả nhiên không để ý loại chuyện này.
Biết thế nàng đã sớm trốn.
Aiz.
Lúc này Hoàng thượng đang làm gì vậy?
Trong Hoàng cung, hiện tại Hoàng thượng không hề làm gì, hắn chỉ là muốn điên lên mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]