Beta: Subo 
Tám năm trước. 
Đêm không gió không trăng. 
Ngày đó tuyết rơi một trận lớn, tuyết vừa mới ngừng. Toàn bộ thế giới giống như là dương chi bạch ngọc bị nghiền nát vụn, bao phủ thêm một tầng trắng xóa lạnh lẽo thật dày. 
Chỗ này phía trước không thôn phía sau không xóm, một mảnh tuyết trắng mà mắt người nhìn không thấy bờ bến, có một tòa kiến trúc. 
Đây là một ngôi miếu hoang, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, tường viện bằng đá xanh đã sớm suy sụp đổ vụn, góc cửa sổ đọng đầy bụi đất giăng khắp mạng nhện, trong gió đông run lẩy bẩy. Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy trong miếu có ánh lửa lờ mờ chớp động. 
Kèm với ánh lửa lay động, trong miếu truyền ra một tiếng thở thật dài, thanh âm tựa hồ so với đêm tuyết ở tây bắc này còn thê lương hơn mấy phần. 
Tiếp đó, có một nữ tử khuyên nhủ: “Lão gia, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.” 
Nam tử đáp: “Ta sợ là ngay cả núi xanh cũng không giữ được. Nghĩ đến cuộc đời Quý Thanh Vân ta tận trung vì nước, đến bây giờ lại vì gian hoạn làm hại mà lưu lạc đến tận đây. Tuy rằng làphán lưu đày nhưng lấy lòng dạ của Trần Vô Dung, hắn chưa hẳn có thể buông tha ta, nói không chừng lúc nào đó sẽ phái người tới lấy mạng của ta. Ta không sợ chết, chỉ sợ liên lụy người nhà.” 
“Lão gia nghĩ thoáng một chút. Tuy Trần Vô Dung vô pháp vô thiên nhưng lão gia là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ha-xin-tu-trong/2469865/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.