Chương trước
Chương sau
Subo

Tôn Tòng Thụy phun búng máu này xong, liền ở nhà nằm hai ngày. Cuộc đời này của lão đã quá chấp mê vào thanh danh, những việc làm trái với lương tâm thật ra không tính là nhiều, chuyện phản bội Quý Thanh Vân là chuyện làm cho lão canh cánh trong lòng nhất. Một hai năm đầu lúc Quý Thanh Vân vừa biến mất, Tôn Tòng Thụy sống trong kinh hồn táng đảm, lão sợ một ngày nào đó Quý Thanh Vân sẽ trở về, rồi đối chất với lão. Nhất là, Tôn Tòng Thụy không ngờ đến Tiên đế sẽ nhanh băng hà như vậy, thế cho nên đảng phái của Trần Vô Dung trở tay không kịp, cuối cùng thất bại.

Sau khi tân đế lên ngôi, Quý Thanh Vân càng có người chống lưng, chỉ cần hắn sống, trở lại kinh thành, thì Tôn Tòng Thụy tất nhiên sẽ vạn kiếp bất phục. May mắn may mắn, mấy năm trôi qua, đều không có nghe đến tin tức của Quý Thanh Vân, thấy rõ hắn đã chết thật rồi.

Nhưng mà trăm triệu không nghĩ đến, hắn chết nhưng con gái của hắn lại trở về.

Tôn Tòng Thụy nhớ tới ánh mắt cay nghiệt hận không thể bầm thây lão thành vạn đoạn của Điền Thất. Tuy Điền Thất không có bằng chứng nhưng không biết vì sao Tôn Tòng Thụy tin tưởng nàng thật sự là con gái của Quý Thanh Vân. Trên đời này trừ con gái của Quý Thanh Vân ra, còn có ai sẽ hận lão đến như thế đâu?

Đây đại khái là báo ứng đi.

Nhưng có đánh chết Tôn Tòng Thụy cũng không thể thừa nhận loại tội danh này. Những người cả đời theo đuổi những cái tôi khác nhau, có người yêu tiền, có người yêu quyền, có người yêu mỹ nữ, lý tưởng cuối cùng của Tôn Tòng Thụy chính là được người đời khen ngợi, sau đó lưu lại một hình tượng chói lọi trên sử sách, được vạn thế kính ngưỡng. Hiện tại kêu lão thừa nhận bản thân bán bạn cầu vinh, thì không bằng trực tiếp đánh chết lão.

Lão biết, tình thế xấu lúc này của Điền Thất là không có chứng cứ. Một con bé được nuôi dưỡng trong thâm khuê, cơ hồ không có mấy ai gặp qua, thì phải chứng minh thân phận của mình làm sao? Năm đó Quý Thanh Vân bị tội, tôi tớ trong nhà người thì chết kẻ thì bị bán, đã sớm khó tìm kiếm ra. Mà cho dù có tìm đến thì sao? Đứa trẻ từ bé đến lớn biến hóa lớn đến vậy, bọn họ làm sao có thể nhận ra.

Những lời không có chứng cứ thì đều là lời nói xằng, nói bậy nói bạ. Tôn Tòng Thụy quyết định có chết cũng cắn chặt miệng không buông, xem Điền Thất có thể làm sao.

Dưỡng bệnh hai ngày, Tôn Tòng Thụy xem như không có việc gì đi đến Nội các công tác, sau đó tìm cơ hội đi đến trước mặt Hoàng thượng kêu oan.

Đáng tiếc lão không được khỏi cổng nhà.

Bởi vì phe Đường Nhược Linh đột nhiên triển khai buộc tội mức độ lớn đối với Tôn Tòng Thụy. Dựa theo lệ thường, quan viên bị buộc tội thì tạm thời phải ở lại trong nhà đóng cửa từ chối tiếp khác, chờ đợi xét xử.

Tội danh mà Đường đảng buộc cho Tôn Tòng Thụy đủ loại đủ kiểu, cái gì mà kết bè kết cánh, phỉ báng triều đình, dung túng môn sinh tham ô làm rối kỉ cương, thiếu đôn đốc kiểm tra công tác, dạo lầu xanh (vấn đề tác phong sinh hoạt),mặc sai quần áo (trái với quy định),hối lộ quan viên, làm việc thiên vị, vân vân.... Có chút chuyện lão làm qua, có chút chuyện lão không đụng tới, có một quan viên năm đó có giao tình không tệ với Quý Thanh Vân, vạch Tôn Tòng Thụy một tội, chỉ trích lão cấu kết hoạn quan, hãm hại mệnh quan triều đình. Mấy cái tội danh phía trước đều là giả nhưng cái cuối cùng, một khi ngồi thực, thì con đường làm quan của Tôn Tòng Thụy cũng đến hồi kết.

Kỷ Hành xem nhiều tội danh như vậy, tuy có không ít tội gãi không đúng chỗ ngứa, hoặc là không có chứng cứ nhưng cũng có một hai cái hữu dụng, thế là hạ chỉ nhốt Tôn Tòng Thụy vào Hình bộ, sai người thẩm vấn kỹ càng.

Tôn Tòng Thụy ở Hình bộ còn đang sĩ diện, cho dù đối phương hỏi gì đi nữa lão đều không trả lời, chỉ luôn miệng nói “Ta muốn gặp Hoàng thượng.”

Vị quan phụ trách thẩm vấn là người mới tới, làm người có chút ngây ngây, nghe Tôn Tòng Thụy nói thế thì lập tức cãi lại: “Nhưng mà Hoàng thượng không muốn gặp ngươi.”

Tôn Tòng Thụy liền bị tức đến nỗi đau hết cả ngực.

Vị quan kia còn kích thích lão: “Nói thật, ta cũng không muốn gặp ngươi. Cho nên ngươi sớm chút cung khai đi, ta cũng báo cáo kết quả công tác sớm chút.”

Tôn Tòng Thụy liền nói cho hắn một cái chuyện xưa gọi là “Điền Thất và Đường Nhược Linh kết phường hãm hại trung thần”.

Quan viên viết chuyện xưa này xuống trình cho Hoàng thượng xem, xem như là bảng khẩu cung đầu tiên của Tôn Tòng Thụy.

Kỷ Hành vừa quay đầu liền đưa khẩu cung này cho Điền Thất xem.

Trước mắt Điền Thất đang bị giam lỏng. Đáng lẽ nàng phải bị áp đi Cung Chính tư nhưng mà điều kiện ở Cung Chính tư khá là gian khổ, lúc này lại đang mùa đông, vừa lạnh vừa ướt, Kỷ Hành không thể để nàng tới nơi đó chịu khổ được, liền hạ lệnh nhốt nàng ở Càn Thanh cung. Dù sao thì nàng vốn là người của Càn Thanh cung, làm như vậy tuy có chút bao che khuyết điểm nhưng người khác cũng không tiện nói cái gì.

Do đó hắn cũng chỉ có thể làm được đến thế. Hắn ở mặt ngoài sắm vai là người không biết nội tình gì, là Hoàng đế không quen thuộc gì với Điền Thất cho lắm, nên cũng không thể trắng trợn chạy tới thăm nàng. Bởi vậy mấy ngày nay hắn tới tìm Điền Thất thì đều chui cửa sổ, Thịnh An Hoài ở bên ngoài cửa sổ tản bộ, nhìn qua như là đang phơi nắng nhưng thực tế là giúp Hoàng thượng trông chừng.

Điền Thất xem khẩu cung mà Kỷ Hành đưa cho nàng, xem xong cười lạnh nói: “Vô sỉ!”

“Đúng vậy, quá vô sỉ.” Kỷ Hành phụ họa nói theo. Hắn cầm lại khẩu cung, vò lung tung mấy cái, rồi ném vào trong chậu than bên cạnh. Giấy vừa chạm vào than hồng, liền nhanh chóng bị thiêu đốt, trong chậu than bùng lên một ngọn lửa cao gần nửa thước, qua một lát lại nhanh chóng tắt đi, chỉ còn dư lại một tầng tro tàn mỏng manh.

Điền Thất nhìn gò má nghiêng nghiêng của Kỷ Hành, hai mắt đột nhiên nóng lên: “Cảm ơn chàng.”

“Sao nàng lại nói lời này.” Kỷ Hành kẽ nhíu mày, hắn không thích nghe những lời khách khí này của Điền Thất: “Giữa nàng và ta còn cần như thế sao?”

Điền Thất tựa đầu vào vai hắn: “Thật xin lỗi, trước kia ta không nói thật với chàng. Ta sợ… Chàng không tin tưởng.” Dù sao chuyện này cũng không phải nhỏ, nàng lại không có chứng cứ.

Kỷ Hành nắm tay nàng, cười nói: “Chỉ cần nàng nói, ta đều tin.” Hắn phát hiện lúc này hắn thật có tiềm chất làm hôn quân, may mà nhân phẩm của Điền Thất đáng tin, không phải người thích hại nước hại dân. Chẳng qua nói đi nói lại, nếu nàng chỉ có mỗi mỹ mạo thì hắn cũng sẽ không thích nàng đến thế.

Điền Thất cảm động một hồi. Nàng vòng lấy cần cổ của hắn, khẽ hôn một cái trên gò má hắn, tiếp theo đem làn môi men theo gò má hướng về phía dưới, chuyển đến trên môi hắn, ngậm làn môi hắn nhẹ nhàng liếm hôn.

Trên đời này không có chuyện gì mỹ diệu bằng người trong lòng chủ động nhảy vào trong lòng mình. Kỷ Hành ôm Điền Thất rồi hôn môi nàng, càng hôn càng kích động. Hắn chợt buông nàng ra: “Chờ một chút.”

Điền Thất không rõ nguyên nhân. Nàng mê mang nhìn hắn móc trong ngực áo, lấy ra một vật màu vàng thẫm bóng loáng. Chờ đến khi nàng thấy được hình dạng của thứ này thì lập tức đỏ hết cả mặt: “Sao chàng… lại mang loại đồ vật này…”

Kia là một đồ dùng tình thú, được làm bằng đồng thau, hình dạng rất là giống. Kỷ Hành cười híp mắt giơ nó lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ một cái trên khuôn mặt phấn hồng của Điền Thất, làm cho Điền thất xấu hổ cúi đầu, hắn còn muốn chơi đùa nhưng nàng đã đoạt lấy, ném xuống đất.

Kỷ hành xoay người nhặt nó lên: “Đừng quăng, thứ này phải rửa sạch sẽ, không thể dính vào bụi đất.” Hắn vừa nói, vừa đi đến bên cạnh bàn, thử thử nước ấm trong bình trà, nhiệt độ vừa đúng. Thế là hắn cầm cây gậy nhỏ màu vàng đó vặn một cái, trứng trứng và chym chym liền tách rời ra. (Đồ Kỷ Hành biến thái!!!!!!!!!!!!!!!)

Điền Thất: “…”

Kỷ Hành đổ nước trà ấm đầy vào ống đồng kia, sau đó ráp lại như cũ.

Thợ thủ công làm ra thứ này thật là thiên tài, mối nối rất là tốt, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.

Kỷ Hành giơ nó lên, cười dâm đi về phía Điền Thất.

Điền Thất: “…”

Nàng cố gắng phản kháng, đương nhiên phản kháng vô hiệu. Kỷ xão ở phương diện lấy lòng nữ nhân của Kỷ Hành tương đối cao siêu, hắn rất nhanh lột sạch nàng, hết mò lại chà khắp thân nàng. Điền Thất gần như hóa thành một bãi nước xuân.

Nàng trần truồng lõa thể nằm ở trên giường, làn da bại lộ ở trong không khí, làn da vốn trắng nõn của nàng bị đông lạnh thành một mảnh trắng sứ, giống như là một đống xương cốt ẩn trong đống tuyết. Hiện tại đang lúc trời đông giá rét, trong phòng tuy có lò than,) nhưng cũng không thể nào ấm áp như xuân. Điền Thất bị lạnh đến phát run.

“Lạnh…” Nàng ôm cánh tay, ủy khuất rên rỉ.

Kỷ Hành vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, hắn cầm gậy đồng uốn lượn một trận trên thân thể nàng. Toàn thân Điền Thất đều lạnh, chỉ có những chỗ mà cây gậy đồng kia đi qua mới nóng căng lên, vì thế nàng theo bản năng hướng tới nó, không tự giác kề nó, nghênh hợp nó. Chờ đến khi lý trí nhắc nhở nàng thứ kia là cái gì thì nàng lại thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng, vươn tay muốn kéo chăn mền qua che đậy thân thể.

Kỷ Hành ngăn cản nàng. Hắn một tay đè lấy đôi tay nàng, một tay kia thì cầm nó để ở trước một con đường thăm thẳm đầy nước, giọng nói hắn thật khàn: “Muốn không?”

“Không cần.” Điền Thất quay mặt đi chỗ khác.

Kỷ Hành cho nó đong đưa vui chơi ở nơi đó của nàng, không nhanh không chậm, như có như không. Điền Thất bị nguồn nhiệt duy nhất kia giày vò đến mức thất thần, rốt cuộc nàng nhắm chặt hai mắt lại, cắn răng nói: “Cho ta…”

“Được.” Kỷ Hành mỉm cười đáp.

Hắn đem nó đẩy nhẹ nhàng vào trong, đổi lấy là một trận thở gấp của Điền Thất. Toàn thân nàng đều lạnh, chỉ có một chỗ kia là nóng, còn phong phú vô cùng. Mùi vị này thật sự mới mẻ, còn có chút tiêu hồn, Điền Thất cắn mu bàn tay của mình, nuốt tiếng rên rỉ trong cổ họng trở về.

Kỷ Hành sợ nàng bị lạnh quá lâu sẽ sinh bệnh, nên rất nhanh dùng áo khoác của mình bọc nàng lại, dưới tay cũng không quên lúc đẩy lúc đưa. Nàng chôn vùi trong quần áo của hắn, bị hắn đùa bỡn, toàn thân vô lực mềm nhũn trong lòng hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Kỷ Hành đã sớm căng phồng cứng rắn khó nhịn nhưng hắn cũng không cởi đồ ra mà chỉ cởi bỏ thắt lưng, hơi hở quần để lộ tiểu huynh đệ ra: “Điền Thất, hôn nó một cái đi.”

Điền Thất nhìn chằm chằm vào cái đầu của tiểu huynh đệ, hai mắt đầy sương. Nàng nuốt nước miếng, vừa định để sát vào, thì thình lình nghe đến bên ngoài vang lên một trận tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, tiếp theo là một tiếng trẻ con non nớt: “Điền Thất, ta tới thăm ngươi nè!”

Điền Thất: “…”

Kỷ Hành: “…”

Hai người đều ngốc một hồi mới phản ứng kịp. Điền Thất sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, Kỷ Hành thì vô cùng táo bạo, lúc này hắn cũng không có lý trí, há mồm muốn khiến tất cả người ở bên ngoài đều cút.

Điền Thất lại che miệng hắn lại. Hắn vốn là lén lút tới, hiện tại thình lình ra tiếng, sợ người khác không biết sao?

Người bên ngoài bám riết không tha mà gõ cửa: “Điền Thất, mở cửa nhanh nha, ta là Như Ý!”

Biết ngươi là Như Ý!

Trong Hoàng cung chỉ có một cái bảo bối như vậy, ai không biết ai không hiểu. Điền Thất đành phải đẩy đẩy Kỷ Hành: “Chàng… Đi nhanh đi!”

Tên đã trên dây lại bị người nắm kéo xuống giường, việc này so với sinh ly tử biệt còn thống khổ hơn. Kỷ Hành không bỏ đi về được, hơn nữa, lúc này mà hắn đột nhiên nhảy cửa sổ ra ngoài, lỡ như bên ngoài có người đi qua thì không phải là càng bại lộ sao.

Điền Thất bất chấp quản hắn, mà bắt đầu mặc quần áo. Nàng đẩy áo khoác vào lòng hắn, hắn ôm áo khoác đứng trên mặt đất, đột nhiên ngồi xổm xuống chui vào gầm giường.

Điền Thất: “…”

Nằm bò gầm giường là một chuyện rất đau khổ, nhất là khi thân hình của người này khá là cao lớn, đã vậy phía dưới còn thẳng tưng tưng một vật cứng ngắc. Kỷ Hành chỉ có thể quỳ dưới gầm giường, chứ không thể nằm bò, nếu không tiểu huynh đệ của hắn sẽ bị đè đến… Chân hắn lại dài, không thể quỳ thẳng, nếu không hắn sẽ đem ván giường nâng lên trên…

Thế là hắn quỳ thành một cái hình thang ở dưới gầm giường, mặt mũi như đang táo bón, khắp đầu óc đều nghĩ trở về phải dạy dỗ thằng oắt con Như Ý kia làm sao.

Đùng một cái vang lên tiếng trầm đục, trước mặt Kỷ Hành nhiều ra một món đồ. Là Điền Thất đem món đồ dùng tình thú chứa đầy nước kia ném vào gầm giường.

Kỷ Hành thấy được nó liền nghĩ đến sự ướt át vừa rồi nhưng giờ lại thấy nó ở trước mắt thì chỉ còn thống khổ, trong lòng hắn càng thêm kiên định quyết tâm muốn trừng trị Như Ý.

Như Ý rốt cuộc chờ đến Điền Thất mở cửa, nó theo lệ thường muốn giang tay ra cầu ôm một cái.

Điền Thất vô cùng chột dạ, cong người ôm Như Ý lên, rồi chậm rì rì đi vào gian phòng. Cửa sổ trong phòng mở ra, chút hương vị nhàn nhạt vừa rồi đã sớm bị gió lạnh mùa đông thổi tán.

Như Ý vừa vào phòng liền kêu Điền Thất là “Điền Điền”, đây là biệt danh gần đây mà nó đặt cho Điền Thất, tỏ vẻ quan hệ giữa hai người không giống người thường.

Kỷ Hành núp ở gầm giường nghe đến xưng hô này thì trong lòng dâng lên một cỗ phẫn hận: “Điền Điền”? Sao hắn lại không nghĩ đến cái tên thân mật như thế chứ…

Như Ý thấy cửa sổ mở toang, thì có chút thấy lạ: “Điền Thất, vì sao lại mở cửa sổ ra?”

“… Nóng.” Nói nhiều sai nhiều, thế là nàng chỉ đáp một con chữ.

Như Ý chỉ chỉ chậu than: “Vậy vì sao còn đốt chậu than?”

“… Lạnh.”

Như Ý: “…” Nó cảm thấy mình đang bị lừa gạt.

Khi trẻ con gặp được chuyện cổ quái thì sẽ không đi nghĩ chuyện đó có hợp với lẽ thường hay không, mà là chỉ nghĩ vì sao. Vì sao Điền Thất vừa nóng vừa lạnh, Như Ý nhíu mày, sốt ruột đến mức cắn ngón tay nhưng cũng nghĩ không ra.

Điền Thất càng chột dạ, nàng ôm Như ý vào lòng, kể chuyện xưa cho nó nghe để phân tán lực chú ý của nó.

Kỷ Hành núp ở dưới giường, đột nhiên có chút vui mừng. Đương nhiên, hắn vui mừng không phải vì siêu quậy Như Ý, mà là vì Thái hậu. Như Ý tới thăm Điền Thất, Thái hậu không thể không biết, hẳn là đã ngầm đồng ý, cũng là nói, ít nhất trước mắt xem ra, thái độ của bà là tiếp nhận Điền Thất?

Cũng đúng thôi, trải qua cơn khủng hoảng “Con trai muốn thành đoạn tụ” này, thì điểm mấu chốt của bà đã thấp rồi lại thấp.

Như Ý bị chuyện xưa của Điền Thất làm cho mê mẩn, nghe xong một cái lại muốn nghe cái khác.

Cảm xúc của Kỷ Hành cùng tiểu huynh đệ của hắn cũng đã bình tĩnh lại. Như Ý còn chưa chịu đi. Kỷ Hành không thể nhịn được nữa, kéo căng bắp đùi lên, dùng lưng đỉnh lên trên, đỉnh ra một trận dao động rất nhỏ lên ván giường.

Như Ý ngồi ở trong lòng Điền Thất, chỉ nghĩ là thân thể của Điền Thất động đậy. Còn Điền Thất lại cảm nhận đến động tĩnh bên dưới giường, nàng nhanh chóng nói xong câu chuyện này, rồi đưa Như Ý đi.

Thế giới rốt cuộc thanh tịnh. Kỷ Hành mặt xám mày tro bò từ gầm giường ra, còn không quên xách theo cây gậy bảo bối kia của hắn. Hắn u oán nhìn Điền Thất.

Điền Thất thấy hắn te tua như thế thì không nhịn được bật cười: “Chàng đi trước đi, nhanh trở về đổi bộ quần áo khác.” Đường đường là thiên tử, thế nhưng thành dáng vẻ thế này.

“Vậy buổi tối ta lại tới.”

Điền Thất đỏ mặt khẽ gật đầu.

Kỷ Hành đi đến phía trước cửa sổ, dùng cây gậy đồng gõ gõ cửa sổ, qua một hồi, bên ngoài truyền tới một trận ho khan. Đây là ám hiệu của Thịnh An Hoài, ý tứ là hiện tại an toàn, mau chạy ra đây đi!

Kỷ Hành gặm cây gậy đồng ngang trên miệng, dùng hai tay đẩy cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài. (Lạy cụ!!!!)

Sau này hắn nhiều lần nhớ lại cái hành động não tàn này của mình, thì đều không thể hiểu nổi vì sao mình không hề thấy áp lực tâm lý ngậm vật đó vào trong miệng. Giải thích hợp lý duy nhất là hắn trải qua sự đày đọa thảm thống như thế, nên trí lực tạm thời giảm xuống, không ý thức được vấn đề này.

Thế là Thịnh An Hoài gác ở bên ngoài liền như vậy trơ mắt nhìn Hoàng thượng ngậm một cái dương v*t giả đi ra ngoài. ( Chắc tui chớt qué🤣🤣🤣🤣)

Thịnh An Hoài: “…”

Kỷ Hành thấy được khuôn mặt gần như muốn nứt ra của Thịnh An Hoài, cảm thấy ông ta đại khái là suy nghĩ nhiều. Hắn ra vẻ bình tĩnh lấy cây gậy đồng xuống, lau lung tung lên quần áo, rồi không cẩn thận buột miệng nói: “Không phải cho ta dùng.” Nói xong mặt mũi tối sầm, vì sao hắn phải giải thích chuyện này…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.