Edit: Anh Đào
Beta: Mò Mẫm
Canh ba khuya khoắt, đứng ở nơi lầu gác nhìn chung quanh, có cảm giác như mình đang ở trên một con thuyền trôi dạt trong lòng đại dương mênh mông. Cây đèn lồng phía xa xa, trong đêm khuya phát ra một ánh sáng u ám, tựa như hải đăng bên bờ biển, cũng giống như đôi mắt đang không ngừng theo dõi trong biển sương mù.
Điền Thất không chịu nổi rùng mình một cái.
Không phải là sợ hãi, mà là bị đông lạnh. Nửa đêm chính là khi người ta mệt mỏi nhất, nàng còn đứng ở nơi cao chót vót gió thổi mát lạnh này. Từng đợt gió theo rốn ập vào trong bụng, nàng cảm thấy như ruột gan bị ngâm qua nước lạnh một lần, khỏi phải nói cũng biết là kinh khủng thế nào rồi.
Trong ngoài Hoàng thành, người người nhà nhà đều đi ngủ hết rồi, chỉ có gặp xui xẻo như nàng mới hơn nửa đêm leo lên lầu gác, chỉ vì xao vài tiếng gõ mõ báo canh giờ.
Đánh xong canh một, Điền Thất ngẩng đầu ngắm trời đêm một chút. Sao giăng dày đặc, ánh trăng bạc cong cong. Bầu trời xanh thẳm giống như một cái tô cơm làm bằng sứ men xanh to đùng đang lật úp, trong tô còn lem nhem vài hạt cơm trắng.
... Nàng thấy đói!
Ban đêm thức trắng thường dễ đói, nàng sớm nên nghĩ tới điều này, tiếc là lúc đi vội vội vàng vàng, chẳng thèm mang theo thức ăn.
Nhớ lại nàng đã từng đọc qua câu thơ, “Hàn tinh kỷ điểm nhạn hoành tắc, trường địch nhất thanh nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ha-xin-tu-trong/2469373/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.