Từ đường hoàng thất, ánh nến nối liền nhau thành hàng dài, Ngụy Uyên quỳ trước bài vị ở từ đường hoàng tổ đã hai ngày.
Lúc tiên đế còn tại thế, trong triều có hai đại triều thần trấn áp, văn có Diệp Triết, võ có La Thanh, một người là thầy của ba đời đế vương, còn một người là đại nguyên soái nơi biên cương.
La Thanh đã lớn tuổi, mấy chục năm trước từ quan trở về quê hương, lúc gần đi tiên đế cùng lão nguyên soái mật đàm cả đêm, ngày hôm sau liền tự mình đưa hắn ra khỏi cửa thành. Địa vị có thể thấy được rõ ràng.
Mười năm trôi qua, bây giờ La Thanh tuổi cao, tóc trắng xóa, lưng đã còng chỉ có đôi mắt sắc bén năm đó là chưa từng giảm.
Hắn quỳ gối bên cạnh người Ngụy Uyên, cầm roi vàng trong tay nói: "Bệ hạ, hai ngày nay người ngẫm lại đã đủ chưa?"
Roi vàng kia do tiên hoàng ngự tứ, trên đánh hôn quân, dưới quất sàm thần*, cho dù là Ngụy Uyên khi đối mặt với lão thần chiến công chói lọi thì thủ dụ của tiên hoàng cũng khiến hắn phải quỳ ở từ đường.
[*Sàm thần: thần tử buông lời gièm pha, thêu dệt chuyện không có thực.]
Ngụy Uyên rũ mắt, nói: "Hối hận."
"Hối hận việc gì?"
"Nếu biết có cục diện ngày hôm nay, lúc trước không nên nóng vội."
"Bệ hạ có biết, khăng khăng lập nam hậu, chắc chắn sẽ bị hậu nhân lên án chứ?"
"Biết, thì đã sao."
"Đứa bé nhà Văn Ngạn từ nhỏ tâm tính như thế nào, lão hủ vẫn mơ hồ nhớ kỹ mấy phần. Chẳng lẽ bệ hạ không biết? Ngay từ đầu bệ hạ đăng cơ, liền dung túng mặc kệ hắn gây ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn hắn mất mạng."
Khuôn mặt Ngụy Uyên khổ sở, nửa ngày mới nói: "Vu Nhược sinh con cho trẫm, trẫm không muốn hắn không danh không phận đi theo mình. Lão tướng quân không biết lúc trước thời điểm Nha Nhi ra đời, Vu Nhược rất vui vẻ, đứng trước trướng, từ tướng quân phó soái cho đến quân tốt quét tước vẩy nước, gặp được ai cũng không nhịn được nói đứa bé tốt như thế nào, là do hắn sinh cho trẫm. Người bên ngoài cười chỉ một câu hoặc thăm hỏi lấy lệ, chưa từng có một ai coi là thật. Hắn là đàn ông sao có thể sinh con, trẫm là đàn ông sao có thể nào sánh bước cùng hắn, thế nhân đều suy nghĩ như vậy, lại không chịu tin tưởng Vu Nhược có thể vì trẫm mà chịu khổ."
"Tất cả mọi người suy đoán, không biết trẫm sủng hạnh nữ nhân nào sinh ra Nha Nhi. Vu Nhược có nghe cũng chưa từng oán một câu. Trẫm không muốn chuyện như vậy xảy ra lần nữa dù là vừa mới đăng cơ, dù thế cục trong triều chưa ổn định cũng khăng khăng muốn nói với người trong thiên hạ, Vu Nhược là người của trẫm, Nha Nhi là đứa bé do Vu Nhược sinh. Cho dù trái với luân thường đạo lý cũng được, làm trái tổ chế cũng được, chỉ là không muốn hắn bị người ta dùng ánh mắt chế nhạo."
"Trẫm biết, đợi qua dăm ba năm nữa, thế cục ổn định rồi nâng hắn đến hậu vị sẽ không có người dám dị nghị. Chỉ là dăm ba năm này. . . Trẫm không đành lòng chờ cũng không đành lòng để hắn chờ."
Thần sắc La Thanh lạnh lùng: "Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản. Huyên náo khiến thượng kinh không ngày bình yên, bệ hạ ngồi ở vị trí cao lại làm ra chuyện hồ đồ thế này!"
"Lão tướng quân, nói đúng lắm." Ngụy Uyên không tranh cãi.
Là hắn đánh giá cao mình, không thể xử lý thỏa đáng, quấy đảo triều đình lại làm người bên gối bị ấm ức.
"Nếu đã phế hậu, sau này không cần suy nghĩ quá nhiều. Hai bên không thấy nhau chưa chắc đã là chuyện xấu. Đợi mấy năm nữa, nếu bệ hạ vẫn không đổi ý, lúc ấy lại đón người từ ngõ Trường Môn ra ngoài. Chỉ là trong mấy năm này hãy ngừng đi." Hai ngày nay La Thanh coi như thấy rõ, sau này vô luận như thế nào chuyện này cũng không thay đổi được.
Một là tân đế vương, một là con côi của bạn cũ, dù La Thanh có một cây roi vàng được ngự tứ nhưng chỉ có thể trấn không thể động.
Cách một cánh cửa, từ đường hoàng thất không thể bước qua.
Tầng tầng thông truyền mới đến được đại thái giám Tô Việt, đã là giữa trưa.
Một khắc Tô Việt cũng không dám trì hoãn vội vàng đến bên cạnh Ngụy Uyên quỳ xuống nói: "Bệ hạ, bên ngõ Trường Môn truyền tin đến, quân . . . Diệp công tử dường như muốn sinh."
Ngụy Uyên lảo đảo đứng bật dậy, mắt tối sầm lại lập tức ổn định thân thể.
La Thanh cau mày, mơ hồ nhớ đến khuôn mặt của bạn cũ, trong bụng thở dài nói: "Bệ hạ, tạm thời coi như một lần cuối cùng, sau này hãy chặt đứt đi."
Ngụy Uyên tâm loạn như ma, lời La Thanh nói cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, truyền kiệu rồng đuổi đến ngõ Trường Môn.
Tống ngự y đã sớm đến, tình huống của Diệp Đinh rất không tốt. Trán nóng như đốt, môi tím bầm, cả người co rút lạnh lẽo.
Tống ngự y không dám chậm trễ, lúc này gọi được người thanh tỉnh mấy phần, nắm tay hắn quát lớn: "Tại sao không kêu người đến gọi sớm, đến lúc nào rồi."
Diệp Đinh cau mày, rên vài tiếng, toàn thân run lợi hại.
Sau lưng cung nhân không dám hé một lời, chột dạ lùi hai bước.
Tống ngự y cúi đầu nhìn đệm chăn dưới thân Diệp Đinh, sợi bông rách nát ướt đẫm mồ hôi càng có vẻ lạnh lẽo đơn bạc.
Thời tiết đã vậy rồi trong phòng đừng nói là than, ngay cả bồn than cũng không đưa một cái. Ngõ Trường Môn vốn rét lạnh, nhiều năm không có người ở, ban đầu Diệp Đinh mới chuyển vào, Ngụy Uyên sai người mua sắm tất cả theo quy định đều bị cung nhân nơi ngõ Trường Môn này vụng trộm lấy đi.
Người đã bị đày vào lãnh cung có mấy ai xoay người. Ban đầu cho rằng dùng quy định này chẳng qua bệ hạ nhớ mấy phần tình cũ, đợi qua mấy ngày, tất nhiên bệ hạ sẽ quên người này không còn một mảnh. Huống hồ nhóm cung nhân đều nghe bên trên kể nháo ra những chuyện kia, trải qua cân nhắc càng không cố kỵ.
Tống ngự y tức giận vô cùng, hướng cung nhân mắng: "Còn muốn mạng thì nhanh chóng đi mua đồ về đây, không có tiền thì đến khố phòng lĩnh! Đệm chăn chọn loại bông vải ấm nhất mới nhất, chọn lấy than xương bạc, một chút khói cũng không được! Trước khi bệ hạ đến chuẩn bị cho tốt, không các ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ chặt, khẳng định xong đời!"
Cung nhân chưa từng thấy ngự y tính tình lớn như vậy, run rẩy ứng tiếng nhanh chân chạy đi mua.
Tống ngự y thở dài, xốc chăn trên người Diệp Đinh lên nhìn thấy vết máu khô khốc liền giúp hắn cởi quần lót. Cách bụng sờ lên đầu thai nhi, may mắn là đã nhập bồn. Ước lượng cung khẩu mới đắp chăn lại cho Diệp Đinh.
"Lúc nào thì bắt đầu đau?" Tống ngự y hỏi.
Diệp Đinh vừa chịu qua một trận co thắt, mượn mấy phần thanh tỉnh thở chậm ra một hơi, khàn giọng nói: "Mấy ngày nay. . . vẫn luôn đau, đêm qua đau dữ hơn, cảm thấy sẽ phải sinh. . ."
Tống ngự y sờ eo hắn, nhẹ nhàng xoa nắn để làm dịu mấy phần đau đớn, lại nói "Chờ chút nữa thử xem có thể ngủ hay không, ngươi một chút sức cũng không có thì sinh thế nào?"
Diệp Đinh nhắm mắt ngay cả khí lực để ứng thanh cũng không có, trong dạ dày cuộn lên từng đợt, tiếng ho khan không ngừng, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn vỡ vụn.
Tống ngự y phát giác được điều không đúng, căng mắt hắn ra nhìn, nhìn thấy đáy mắt hắn có vài vệt đỏ màu máu. Liên thanh gọi Diệp Đinh lại không nghe tiếng đáp trả, đã thấy hắn rơi vào hôn mê.
Tống ngự y vừa hạ châm lần nữa, vừa hướng phụ y trẻ tuổi bên cạnh nói: "Thất thần làm gì, nhanh đi viết đơn thuốc!"
Ngõ Trường Môn không được bệ hạ truyền triệu, ngày bình thường không có thái dám đến chỗ này. Ngoại trừ phụ tá trẻ tuổi đứng bên ngoài đúng là không ai đi theo Tống ngự y.
Tiểu thái y vội vàng lên tiếng, gật đầu nói: "A, vâng."
Tống ngự y dặn lấy dược liệu cần thiết lại một lần, lại dặn dò: "Nhanh chóng sắc thuốc, cố gắng nấu một bát canh nhân sâm, lấy thuốc tốt nhất trong dược phòng nói là bệ hạ cần."
Tiểu thái y sợ ngây người, đây chính là tội lớn!
Tống ngự y trừng mắt liếc hắn một cái: "Xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm, chiếu theo lời ta mà làm."
Tiểu thái y cả gan đồng ý, vội vàng đi ra ngoài làm theo.
An bài tốt chuyện sau đó, Tống ngự y lần nữa bắt mạch cho Diệp Đinh, mi tâm cũng nhăn thành một đống.
Trước kia Diệp Đinh có thai không được nghỉ ngơi, cũng may vận số tốt mới có thể đảm bảo đến bây giờ. Sau đó lại mê man nằm bẹp mấy tháng, bây giờ nghĩ lại không bằng ngủ luôn cho rồi, tốt xấu cũng không cần chịu nhiều tội như thế. Tống ngự y lo nhất là hiện tại tâm tình Diệp Đinh tích tụ, lại thêm khó sinh, muốn bình an sinh cũng là yêu cầu xa vời.
Trước kia Tống ngự y nhận qua ân tình của Diệp Thái phó, cũng vì phần ân tình này mà vào quân ngũ, một đường cùng đi Tây Bắc với Diệp Đinh, quan tâm chăm sóc hắn.
Tính tình ông không tốt, từ trẻ đã góa bụa, cũng không lưu lại được đứa con nào. May là khi có tuổi, suy nghĩ cũng thoáng dần, sống tiêu dao tự tại cũng tốt, không phải để trong lòng điều gì nữa.
Chỉ có Diệp Đinh là do bạn cũ nhờ vả, không dám để hắn xảy ra chuyện. Nhiều năm như vậy, Tống ngự y mắng Diệp Đinh tàn nhẫn nhất, nhưng cũng thực sự đau lòng vì hắn. Lúc trước bực mình hắn không biết quý trọng thân thể, bây giờ nhìn bộ dáng hắn thế này ngược lại trong lòng càng khó chịu.
Thời điểm Diệp Đinh có thai, giấu kín ngay cả Tống ngự y cũng không biết. Nếu Tống ngự y biết, nói sao cũng không để hắn giữ lại, việc này khác nào giày vò thân thể, giữ lại thì sớm muộn cũng toi.
Tiểu thái y làm việc tay chân cũng lưu loát, không bao lâu đã lấy được gốc tuyết sâm tốt nhất, nấu một bát bưng tới.
Tống ngự y khẽ nắm cằm Diệp Đinh rồi rót vào, nhìn hắn uống xong bị sặc liên tục ho khan. Một lúc liền tỉnh lại, bụng đau đến không nói ra lời.
"Ngủ một chốc liền uống thuốc trợ sản, đã đau mấy ngày không thể kéo dài thêm." Tống ngự y một bên xoa eo cho Diệp Đinh vừa nói: "Đứa nhỏ ngốc nhà ngươi lòng phải nghĩ rộng ra, đừng suy nghĩ lung tung. Không có việc gì nhớ đến thái tử điện hạ cũng tốt, hắn còn nhỏ như vậy, ngươi nhẫn tâm bỏ mặc hắn sao? Hai đứa nhỏ trong bụng ngươi sau này cũng sẽ thân mật hiếu thuận với ngươi, tóm lại tương lai sau này có rất nhiều mong chờ..."
Tống ngự y lải nhải liên miên đến miệng đắng lưỡi khô.
Hồi lâu, Diệp Đinh mới kinh ngạc hỏi: "Tống lão đầu, hay là ngươi mắng ta đi..."
Tống ngự y chán nản: "Nghe ngươi nói kìa, chẳng nể nang gì ta."
Diệp Đinh cười khổ nói: "Nếu không ta sẽ cảm thấy mình sắp phải chết mất..."
Tống ngự y nghẹn họng, không nói chuyện nữa, qua một hồi mới nói: "Nói linh tinh gì vậy, đừng có mà đập chiêu bài của lão hủ. Nghe lời đi, ngươi cùng hai đứa nhỏ đều không có việc gì."
Lại một trận co thắt, Diệp Đinh cong lưng, đau đến mức răng cũng run lên, thở dốc từng đoạn, mồ hôi lạnh ướt hết gối đầu, giật mình nhìn mảng gối ướt sẫm.
Tống ngự y cầm bát thuốc đến, thừa dịp cơn co thắt của Diệp Đinh hòa hoãn liền cho hắn uống, dặn dò: "Cung khẩu mới mở ba bốn ngón tay, tích chút sức lực, uống thuốc xong chờ lúc nữa co thắt kịch liệt, nếu đau quá cũng đừng vội dùng sức."
Diệp Đinh vô lực gật đầu xem như đồng ý.
Tống ngự y không lừa người, nói sẽ rất đau quả thật đau không thở nổi.
Diệp Đinh gần như phải ôm bụng lăn lộn trên giường, khoảng cách co thắt càng lúc càng ngắn, đến mức càng về sau hắn càng không có thời gian lấy hơi hồi sức.
Tống ngự y không ngờ Diệp Đinh phản ứng lớn như vậy, mỗi lần hắn vừa lau xong mồ hôi lại toát ra thêm một tầng nữa, cả người giống như vừa vớt trong nước ra, ướt dầm dề.
Diệp Đinh kêu tới khan cả tiếng, tựa như mỗi âm thanh như bị chà lên cát, mài đến mức chảy máu thê thảm, đệm chăn đổi mới cũng rất nhanh đã ướt đẫm, than trong chậu bừng lên, cuối cùng cũng làm ấm được căn phòng lạnh lẽo.
Cung nhân ở ngõ Trường Môn từng người từng người đều run rẩy, nghe thấy động tĩnh bên trong càng cảm thấy kinh hãi.
Sinh con mà thôi sao có thể đau như vậy.
Tống ngự y xốc đệm chăn lên, kiểm tra lại sản khẩu lần nữa, đã mở khoảng sáu ngón tay. Nếu như chờ cung khẩu mở hoàn toàn, theo đà này sợ là đến khi trời tối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]