Thời điểm Ngụy Uyên cùng Diệp Đinh từ kinh thành bị tiên hoàng ném đi bình Tây Bắc cùng lắm mới được mười mấy tuổi, hai người đều chưa từng thành hôn, cũng không có con nối dòng. Về chuyện phòng the không biết nên cẩn thận chỗ nào, từ khi Diệp Đinh mang thai chưa từng được nghỉ ngơi, thai thế bất ổn, nhiều lần có dấu hiệu sẩy thai.
Trận hoan hảo này chính là họa vô đơn chí*, khiến Diệp Đinh lúc này không ngừng chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Tống quân y chạy đến, từ đầu tới cuối không nói lời nàp, tình huống này, tiêu chắc rồi.
Đôi mắt Ngụy Uyên đỏ bừng, trông Diệp Đinh bảy, tám ngày, mới từ miệng Tống quân y nghe được một câu, hài tử tạm thời được bảo vệ.
"Hồ đồ..." Tống quân y sắc mặt âm trầm: "Diệp tướng quân từ trước đến giờ ẩu tả thì thôi đi, điện hạ sao cũng hồ đồ chung?"
Ngụy Uyên tự biết đuối lý, nội tâm hối hận khôn nguôi, nếu biết sẽ hại Diệp Vu Nhược thành bộ dáng này, dù gác đao trên cổ y, cũng tuyệt đối không làm như vậy.
...
Lúc Diệp Đinh tỉnh lại, đôi mắt hắn phải qua hồi lâu mới nhìn rõ mọi thứ, thân thể mệt mỏi giống như một hơi lật mười ngọn núi.
"Vu Nhược, ngươi, ngươi đã tỉnh?" Trong đôi mắt Ngụy Uyên tràn đầy tơ máu, lời nói ra có chút lắp bắp.
Diệp Đinh đảo mắt, khàn giọng nói: "Ngươi là ai?"
Ngụy Uyên thân hình lảo đảo, từ bên cạnh rót chén nước, khẽ nâng hắn dậy, nhìn hắn uống hết, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ha-nguoi-nhu-vay-rat-de-mat-ta/228893/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.