Hừng đông ngày hôm sau, cửa thành Tần Hoàng ầm ầm một tiếng, cuối cùng cũng bị đánh sụp.
Mu bàn tay Diệp Đinh lau đi vết máu bên môi, hướng Ngụy Uyên xa xa nở một nụ cười.
Ngụy Uyên hít sâu một hơi, dẫn đại quân vào thành, quẳng mọi sự vụ cho thuộc hạ đi làm, chỉ lạnh lùng nói: "Gọi Diệp Đinh vào đây."
Diệp Đinh mới an bài xong Phi Hồng quân, vừa hay tin liền chạy tới, mình đầy thương tích cũng chưa kịp xử lý, vừa tiến vào, liền bị Ngụy Uyên chế trụ vai chặn trên cửa.
"Ấy ấy... Nhị ca, đau đau đau, đè lên vết thương rồi." Diệp Đinh rít lên một hơi.
Sắc mặt Ngụy Uyên u ám đến mức có thể tuôn mưa luôn rồi, từ trên xuống dưới quan sát hắn mấy lần, tay cởi chiến giáp của người nọ: "Bị thương ở chỗ nào?"
Diệp Đinh miễn cưỡng cong cong khóe môi tái nhợt, nói: "Không có gì, đều là vết thương nhỏ."
"Nói thật!" Ngụy Uyên lạnh lùng nói.
Diệp Đinh dừng một chút: "Vai trúng tên, trên lưng có mấy vết đao chém, còn lại đều là xây xát nhẹ, thật sự không có chuyện gì..."
Ngụy Uyên trầm mặt nói: "Còn chỗ nào không thoải mái không? Có đau bụng không?"
Sắc mặt Diệp Đinh tái nhợt: "Không..." Thời điểm chạm phải ánh mắt Ngụy Uyên, dè dè dặt dặt sửa lời: "Có, có chút..."
Ngụy Uyên ném ngân giáp qua một bên, trực tiếp ôm người đặt lên giường, lạnh lùng ra lệnh: "Nằm xuống!"
Diệp Đinh mím môi, chân mày khẽ nhíu, giơ tay xoa xoa bụng.
Đúng là đau, từ hôm qua đã bắt đầu đau, càng lúc càng kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ha-nguoi-nhu-vay-rat-de-mat-ta/228891/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.