Khí phách Diệp gia, trăm năm lưu truyền.
Từ khi Thái tổ hoàng đế khai quốc thì ba đời Diệp gia đều làm đế sư, cả triều văn võ nào ai dám bất kính nửa phần.
Hàng năm mỗi khi Diệp gia tế tổ, vương hầu tướng lĩnh đều tắm rửa đốt hương cúi đầu tỏ vẻ tôn kính đối với phủ đệ Diệp gia ở xa.
Ngay cả sư tử đá ở cổng trước Diệp gia cũng bị người ta sờ đến bóng loáng mông, nghe nói sờ lên sư tử đá nhà Diệp gia có thể dính chút văn khí, tương lai đọc sách thì đầu cũng tỏa linh quang.
Bởi chuyện này, Diệp Đinh năm đó quả thực muốn cười gập cả người.
"Nếu như sờ mông sư tử đá mà có thể dính văn khí, vậy ta đây nhờ thủy thổ Diệp gia nuôi dưỡng mà thành thì tính là gì?" Diệp Đinh ngồi trên trên lan can nhà thuỷ tạ lắc lư, dáng vẻ có thể rơi xuống nước bất cứ lúc nào.
"Công tử bột, tên phế vật, tầm thường, bại gia tử bất tài vô dụng..." Ngụy Uyên mặt không đổi sắc mang đánh giá của mọi người đối với Diệp Đinh tuôn ra một lần.
Diệp Đinh cũng không giận, hì hì cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn y: "Nhị ca cũng cảm thấy như vậy à?"
Ngụy Uyên không nói chuyện, híp mắt nhìn Diệp Đinh một chút. Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, chính là độ tuổi hào hoa phong nhã, trổ mã thành ngọc thụ minh châu, lại mang theo sự văn tú đặc thù trời sinh của Diệp gia, dù cho hành vi phóng túng cũng trở thành phóng khoáng tiêu sái.
Diệp Đinh ngửa đầu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ha-nguoi-nhu-vay-rat-de-mat-ta/228886/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.